Saturday, May 28, 2011

27/05 LÝ THUYẾT CHỈ LÀ MÀU XÁM

Hạnh phúc gia đình - Số báo: 21/11 - Ngày phát hành: 27/5/2011
THUYẾT CHỈ LÀ MÀU XÁM

Nghe tiếng gõ cửa dè dặt, chị lên tiếng: - Ai ngoài đó vậy?

Có tiếng trả lời ầm ừ. Chị vội chạy ra mở cửa. Chị sững người trong giây lát khi nhìn thấy anh đang đứng trước mặt. Anh lúng túng nhìn chị, giọng ngại ngùng: - Anh vào nhà được không?

- Nhà của anh mà, anh muốn vào lúc nào cũng được. Chị đã không thể hiểu được vì sao lúc đó chị lại nhẹ nhàng và rộng lượng với anh đến thế. Có lẽ vì nhìn thấy anh gầy guộc, hốc hác quá nhiều nên chị đã quên hết mọi giận hờn, oán trách người chồng phụ bạc.

Gần 15 năm chung sống, hai vợ chồng chị đã có những tháng ngày hạnh phúc, êm ấm với hai cô con gái ngoan ngoãn, xinh xắn.

Chị đã không thể ngờ có một ngày anh đang tâm phản bội mẹ con chị để theo một người phụ nữ khác. Chị tưởng như phát điên khi tận mắt chứng kiến cảnh chồng âu yếm người tình. Lúc đó chị nghĩ giá như có thể xông vào băm vằm, xé nát tình địch.

Nhưng vốn là một phụ nữ thông minh, tinh tế và hiểu biết, chị biết làm thế cũng chẳng để làm gì. Bây giờ nếu có ngăn cản, đánh ghen thì cũng chỉ làm cho hai kẻ kia say nhau thêm mà thôi.

Chị đã lặng lẽ đi tìm hiểu về cô bồ của chồng. Đó là một phụ nữ ngoài 30 tuổi, không nghề nghiệp, có một đứa con riêng. Tính tình đồng bóng, thích ăn diện và có máu me cờ bạc. Chị biết đây là mẫu phụ nữ hoàn toàn không hợp với chồng mình. Chẳng qua chỉ vì nhất thời ham mê của lạ nên anh si mê mù quáng vậy thôi. Còn thật sự về chung sống dưới một mái nhà thì chẳng được ba bảy hăm mốt ngày.

Sau khi khuyên nhủ, can ngăn chồng không được, mặc dù vẫn còn rất yêu anh, nhưng chị vẫn quyết định xin ly hôn. Vì chị biết chỉ có một cách duy nhất để níu giữ tình yêu của anh là để anh tự do ra đi và tự nhận thấy sai lầm rồi tự giác quay về.

Còn mọi lý thuyết, lời lẽ bây giờ, dù có đúng đến mấy cũng vô hiệu. Khi anh xách va li ra đi, chị đã nói với anh: - Cánh cửa nhà vẫn luôn rộng mở. Anh có thể quay về bất cứ khi nào anh muốn.

Dù trong lòng thiếu vắng, trống trải khi không còn có anh bên cạnh nhưng chị vẫn cố gắng duy trì cuộc sống bình thường của ba mẹ con. Nhờ trời, công việc làm ăn càng ngày càng thuận tiện.

Nhiều đêm nằm nghĩ ngợi, chị chợt nhận ra rằng: Bao nhiêu năm qua, chị đã hy sinh quá nhiều cho người khác.

Nhất là đối với anh. Ngoài công việc làm ăn, chị chỉ biết đến chồng con, gia đình. Chẳng bao giờ chị nghĩ đến bản thân và những điều đơn giản khác.

Tính chị không thích lãng mạn, hình thức, chị lại hay có tính bảo thủ. Vì thế mà cuộc sống vợ chồng đôi khi khô khan, nhàm chán. Chị nom già hơn nhiều so với tuổi.

Trong việc anh sa ngã, xao lãng cuộc sống gia đình cũng có một phần lỗi của chị. Chị bắt đầu thay đổi dần. Chị chăm sóc bản thân nhiều hơn. Trong thâm tâm, chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Chẳng ai muốn đẩy chồng vào vòng tay của người phụ nữ khác. Việc chị làm là cực chẳng đã.

Mọi lý thuyết chỉ là màu xám, chỉ cuộc sống thực tế mới làm cho người ta nhận ra mọi thứ. Chị vẫn dõi theo cuộc sống hiện tại của anh, hy vọng một lúc nào đó, anh sẽ tự nguyện quay về.

Đúng như chị dự đoán, ngay từ ngày đầu chung sống, anh cảm thấy cuộc sống đã hoàn toàn không như ý muốn.

Từ một người chồng suốt ngày được cơm bưng nước rót, vợ con phục vụ từ đầu đến chân, giờ anh phải làm mọi việc trong gia đình: Từ giặt giũ, cơm nước, đến dọn dẹp nhà cửa. Không biết tự bao giờ anh trở thành người phục vụ cho hai mẹ con người tình.

Từ ngày xa vợ cũ, chưa một lần anh được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Đã thế lại còn bị chê bai, so sánh với người này, người khác. Người anh gầy rộc, hốc hác vì thiếu sự quan tâm chăm sóc của người vợ.

Nhiều lúc ngồi nghĩ lại, anh thấy ân hận và thấy có lỗi với mẹ con chị. Anh thèm những bữa cơm chị nấu, thèm cảm giác được ngả lưng trên tấm nệm ấm áp, sạch sẽ, thèm được chị vuốt ve, mân mê nhổ từng sợi tóc bạc.

Nhiều lần lấy cớ thăm con, anh thường xuyên đến nhà vợ cũ và lúc nào cũng lấy lý do để ở lại. Nhiều người bảo chị không nên tha thứ vì ngựa quen đường cũ. Nhưng chị thì nghĩ khác.

Con người ta, ai cũng có lúc sai lầm. Điều quan trọng là biết nhận ra sai lầm để sửa chữa và tự hoàn thiện mình. Có nhiều cách để níu giữ tình yêu. Sống vị tha, độ lượng cũng là cách để gọi tình yêu quay về.

Trần Thị Hương
Giới thiệu một số tin khác của tờ báo:
Đến trái tim bằng… yêu thương
Bức tranh không bị lạc
Chocolate có ngọt ngào?
Sóng gió
Bi kịch từ một trò đùa

No comments:

Post a Comment