Friday, March 18, 2011

18/03 More Foreigners Seeking to Flee Japan

March 18, 2011
By MARK McDONALD and SHARON LAFRANIERE


TOKYO — The exodus from Japan grew Friday as foreigners sought to flee the threat of radiation from the stricken Fukashima Daiichi nuclear power plant.

Some 20,000 resident foreigners have indicated their intent to leave the country by requesting re-entry permits from the Tokyo Immigration Bureau, according to Kyodo news agency. Tokyo is about 140 miles south of the plant.

Ticket agents said flights out of Tokyo to South Korea and China were booking up quickly. A representative of China Southern Airlines, which flies from Tokyo to the Chinese coastal city of Dalian, said its flights were sold out until April. A representative of China Eastern Airlines, which flies from Tokyo to Beijing and Shanghai, also said seats “are in short supply.” An Air China agent said that airline added two flights from Tokyo to China on Thursday and that some seats remained on its flights from Tokyo to Beijing.

Xiao Er, a Chinese businessman temporarily working in Inner Mongolia, said he had tried for three days to secure airline tickets to China for his Japanese wife and daughter, who live less than 170 miles from the crippled nuclear plant.

“Right now my family is extremely panicked,” he said in a telephone interview Friday. “Nobody is going outside. Everyone is hiding in their rooms, afraid of coming into contact with the radiation.”

He said neither he nor his wife had been able to buy tickets to China for her and their daughter. Finally, a relative of his wife secured two tickets for about $1,500 each. An air ticket out of Japan at the moment is almost “something that money can’t buy,” he said.

The South Korean government said that Korean Airlines and Asiana Airlines had added 4 to 11 flights a day from Tokyo to South Korea and had switched to bigger aircraft. Should an emergency evacuation become necessary, a Foreign Ministry official in Seoul said, South Korea is prepared to send military planes and warships to rescue its citizens.

“The government will mobilize all means, such as charter planes, vessels, military transport planes, Coast Guard patrol ships and warships to help evacuate our people,” second vice Foreign Minister Min Dong-seok told reporters.

Foreign governments have taken varying approaches toward the evacuation of their citizens. Some countries recommended evacuation for those anywhere near the danger zone around the crippled reactors at the Fukushima nuclear plant. Other countries made arrangements to get their citizens out of Japan altogether.

France, Germany and Hong Kong, among many others, arranged charter flights for people wishing to pull back from Tokyo to Osaka — or to leave the country entirely. Britain said that it was chartering jets to fly between Tokyo and Hong Kong, and that Britons directly affected by the tsunami would not be charged for the flight.

The United States approved plans for voluntary evacuations of families and dependents of its military personnel and embassy employees in Japan, including those at air and naval bases 200 miles or more from the plant.

The American military presence in Japan includes about 38,000 troops plus nearly 50,000 dependents, civilian employees and American contractors.

But not all foreigners were fleeing. One Briton said he was not about to leave.

Michael Tonge, a schoolteacher in Sendai, the closest major city to the quake’s epicenter, said many of the expatriates in his area were “forming groups using things like Facebook to try to get aid and help to the people who need it.”

“Sendai has been my home for over five years,” Mr. Tonge said, “and the people of this area have taken me in and made me feel very welcome. I can’t leave them now, after this. I think that’s how a lot of the foreigners here feel, too.”

Mr. Min, the South Korean foreign ministry official, also said that South Korea had moved its team of rescue workers in Japan farther from the reactors out of concern for their safety. The team moved from the city of Sendai, in the tsunami-hit region, to the western coastal town of Niigata, he said. South Korea and Taiwan both continued to expand radiation checks of passengers arriving on airplanes from Japan.

Since Tuesday more than 11,000 people have voluntarily submitted to checks at airports in Taiwan, a spokeswoman for the Taiwanese Department of Radiation Prevention of the Atomic Energy Council said. Radiation residue has been detected on just 37 of them, said the spokeswoman, who identified herself only as Ms. Xu. She said the highest level was about three times above normal, not enough to cause any health concern. Those with higher levels were given plastic coveralls and shoe covers. All were advised to wash their clothing and shoes when they reached their destination.

Seoul’s Incheon international airport has established two voluntary checkpoints for radiation. Anyone who does not pass the first check is rechecked to see if the levels of radioactive residue are high enough to be considered contamination. So far only four people had to checked twice, and all but one were told to discard their clothes and shoes. They were given alternate clothing and sent on their way. The fourth man was told he needed to be examined at a hospital.



Mark McDonald reported from Tokyo and Sharon LaFraniere from Beijing. Martin Fackler contributed reporting from Yamagata, Japan. Research was contributed by Su-Hyun Lee in Seoul, South Korea, and Li Bibo and Jonathan Kaiman in Beijing.













More in Asia Pacific (3 of 54 articles)

Greater Danger Lies in Spent Fuel Than in Reactors

Read More »
Close

Chuyện bí bầu và những con hạc giấy

Hướng về nạn nhân động đất – sóng thần ở Nhật Bản

SGTT.VN - Đã một tuần trôi qua từ khi sóng thần và động đất ập đến Nhật Bản, dữ dội và khủng khiếp nhất trong lịch sử động đất ở đảo quốc này. Đã một tuần, nhưng không có bản tin thời sự nào trên truyền hình quốc gia và quốc tế lại không đưa tin tức Nhật Bản lên hàng đầu và đưa rất chi tiết.

Theo truyền thuyết Nhật, con hạc giấy mang lại điềm lành, gấp 1.000 con hạc giấy sẽ biến điều ước thành thật. Có lẽ ai cũng muốn cầu chúc người Nhật sớm vượt qua thảm hoạ động đất, sóng thần vừa qua. Ảnh: TL internet

Không có cách xử lý nào đúng hơn thế. Bởi vì khắp nơi trên trái đất, dù màu da gì, dù mức thu nhập cao ngất hay thấp tè, người ta hết thảy đều nghĩ và hỏi nhau mỗi khi có thể: “Nhật Bản hôm nay thế nào rồi? Có bao nhiêu người đã được cứu sống thêm? Đã có thêm bao nhiêu người thiệt mạng vì không kịp chờ cứu hộ? Những người ở nhà tạm có đủ cái ăn, thức uống không?”, vân vân và vân vân. Cơn giận dữ khủng khiếp của thiên nhiên đã làm cho hơn 15.000 người chết và mất tích. 380.000 người bị mất nhà cửa phải lưu trú tại các nhà tạm. Để khắc phục hậu quả bằng tái thiết, phải cần đến ít nhất hơn 180 tỉ USD!

Iwate, Miyagi, Fukushima… những địa danh hứng chịu cùng lúc thảm họa kinh hoàng do sóng thần, động đất và các vụ nổ lò phản ứng hạt nhân ập tới. Đau đớn, mất mát giăng đầy. Đã thế, tuyết còn tả tơi phủ trắng những gì còn lại của cái trước đây là nhà cửa, trường học, cửa hàng…

Điện thoại bị cắt hoặc bị hỏng. Vẫn may còn mạng. Những tiếng gọi nhau thảng thốt qua email “Qua ơi, Chánh ơi, Thọ ơi, Phước ơi, Thái Minh ơi… các anh các chị đang ra sao mau cho chúng tôi biết tin tức, dù chỉ một vài chữ cũng được. Nóng ruột quá”. Và đáp lại sau nhiều giờ nín lặng là những dòng mail “Quả day. Đang ở Niigata (trung tam tran dong dat). Dong dat ap toi luc 2h46pm ngay 10.3. Miyagi, Aomori, Hokkaido rung lac du doi. Richter 7,9 do. Hang ngan xe hoi va tau thuy da bi cuon phang ra bien. Dien thoai khong lien lac duoc. Co le day la tran dong dat lon nhat trong hon 40 nam toi o Nhat. ". “Phuoc day. 18h30 ngay 11.3, dang du hop cong ty phien toan quoc o tang 8 Tokyo Office thi dong dat den. Rung du doi ca chieu tren va chieu duoi. Xe dien ngung chay. Tau dien ngam khong hoat dong. Duong oto ket cung. Dem nay thu sau co le phai ngu lai van phong. Ngay mai thu bay thung thang ve nha cung duoc. ".

Ở Việt Nam, Hồng Lê Thọ - chủ blog Người lót gạch, Việt kiều Nhật hồi cư nhiều năm nay cứ vài giờ lại gửi mail thông báo cho bạn bè gần xa: “Anh Trần Văn Thọ và vợ là chị Quỳnh Chi đã bình an tại Tokyo, nhà bị rung lắc, đổ vỡ đố đạc chút đỉnh nhưng an toàn. Đã có tin anh Huỳnh Trí Chánh (nguyên chủ tịch Hội người Việt Nam tại Nhật Bản) rồi đây. Anh Chánh bình an. Phải ở nhà tạm trú nhưng có được cấp phát cơm ăn nước uống. Anh Chánh đã viết vôi vài dòng mail nhắn cho bạn bè yên tâm. Không dám viết dài vì sau lưng có hàng trăm người xếp hàng chờ gửi tin về cho gia đình. Lại có tin của anh Chánh đây: Tình hình ở Nhật Bản đến hôm nay (16.3) vẫn rất căng thẳng, dư chấn đang tiến gần đến Tokyo, các chuyên gia dự báo (xác suất 70%) vào ngày 18.3 sẽ có dư chấn 7 – 8 độ richter. Giao thông vẫn tắc nghẽn. Thức ăn, thức uống thiếu nghiêm trọng. Xăng dầu rất khan hiếm. Điện không bảo đảm liên tục. Không mua được gạo và lương khô”. Vợ của tiến sĩ Trần Văn Thọ - chị Quỳnh Chi thì gửi vội cho bè bạn những dòng ghi chép về cái ngày thứ sáu 11.3 kinh hoàng ấy từ Tokyo, nơi vợ chồng chị cư ngụ “Hai vợ chồng đang ở trong nhà, anh Thọ pha trà và đưa cho tôi một tách. Bỗng dưng nhà chao lắc mạnh, sách báo, vật dụng trên kệ và tủ rơi cả xuống đất. Điện cúp. Không bật được ti vi. May quá tìm được cái radio cũ kỹ và bốn cục pin. Thì ra động đất và sóng thần rất lớn đang đổ xuống Nhật Bản. Chạy chân không ra khỏi nhà. Xung quanh ai nấy đều đổ ra đường. Học sinh tiểu học đi học về, em nào cũng trùm đầu một chiếc khăn có lót bông dùng những khi có động đất. Học sinh nào ở Nhật Bản cũng có chiếc khăn này. Thường ngày, khăn ấy mắc vào sau ghế ngồi học hoặc dưới gầm ghế, hễ xảy ra chuyện thì trùm ngay lên đầu. Sáng thứ bảy 12.3, ra đường mới giật mình: tất cả các cửa hàng thực phẩm đều trống trơn hoặc đóng cửa. Không cơm hộp, cơm nắm, thịt cá, sữa và bất cứ món thực phẩm nào. Không có hàng để mà bày bán nữa!”.

Từ Việt Nam, từ Mỹ, từ Pháp, từ Bỉ và Úc… bao nhiêu là mail đã gửi đi hỏi thăm bè bạn Việt Nam và Nhật Bản đang khốn khó, căng thẳng lo âu trong cơn thảm họa. Hoàng Tụy, Trần Hà Anh, Nguyễn Lân Dũng, Phạm Chi Lan, Lê Đăng Doanh, Hà Dương Tường, Bùi Văn Nam Sơn, Đỗ Tấn Sĩ, Nguyễn Ngọc Giao, Ngô Thanh Nhàn, Ngô Vĩnh Long v.v… Ai cũng mong bè bạn và nhân dân nước bạn bình yên, vượt qua được cơn khốn khó trời giáng. Ai cũng hỏi và nhắn: “Cần gì xin cứ bảo nhé. Tụi này đang tìm mọi cách tạo sự giúp đỡ và chuyển mọi sự giúp đỡ đến các anh chị đây”. Anh Lê Văn Tâm (Chủ tịch Hội người Việt Nam tại Nhật Bản) đang có mặt ở Việt Nam, người đã âm thầm gấp từ nhiều năm nay được 10.000 con hạc giấy, ngày 20.3 tới đây sẽ đem về Nhật Bản để trao tận nơi những người bị mất ở vùng động đất sóng thần. Anh Hồng Lê Thọ, anh Nguyễn Trí Dũng và nhiều anh chị khác đang vận động đóng góp mì ăn liền, cháo ăn liền và nhiều thứ thiết yếu khác cho đời sống để gửi sang Nhật giúp những người khó khăn. Các ca sĩ Kasim Hoàng Vũ, Hà Anh Tuấn, Tùng Dương, Hồng Hạnh sẵn sàng tham gia đêm giao lưu nghệ thuật “Gửi tình sang xứ Phù Tang” đang được chuẩn bị tổ chức để gây quỹ giúp đỡ nhân dân vùng bị nạn ở Nhật Bản. Nhiều người dân Việt Nam, nhiều doanh nghiệp đã hỏi nhau từ mấy ngày nay “Bao giờ và ở đâu đóng góp cho nạn nhân động đất sóng thần Nhật Bản thì ới một tiếng nha. Tham gia liền”.
Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Bầu ơi thương lấy bí cùng. Chẳng có gì tả thấu niềm xúc động khi chứng kiến các cảnh tượng nhân văn ấy. Chợt nhớ đã đọc ở đâu trên mạng: “Nhật Bản là nước viện trợ ODA lớn nhất cho Việt Nam (chiếm 30% tổng vốn ODA mà cộng đồng quốc tế cam kết giúp Việt Nam). Từ 1991 đến 2011, con số viện trợ của Nhật Bản cho Việt Nam là 15 tỉ USD). Nhớ để mà nhớ. Chứ cho dù không có con số đáng nhớ ấy thì người Việt Nam mình vẫn có truyền thống lâu đời và đẹp đẽ “Lá lành đùm lá rách”.


Nguyễn Thế Thanh


http://sgtt.vn/Ban-doc/141861/Chuyen-bi-bau-va-nhung-con-hac-giay.html

18/03 Fukushima 1 không phải là Chernobyl thứ hai

18/03/2011
bởi Nguyễn Đình Đăng

Khi tôi viết những dòng này, trận động đất 9 độ Richter và sóng thần cao 10m tại tỉnh vùng Iwate – Miagi – Fukushima, Nhật Bản đã cướp đi sinh mạng của 5692 người, làm 9506 người mất tích, đồng thời gây ra tai hoạ tại nhà máy điện nguyên tử (NMĐNT) Fukushima 1. Tin động đất hiện tràn ngập các phương tiện truyền thông thế giới trong đó có Việt Nam. Các thông tin được đưa ra dồn dập, với những cách viết cường điệu đầy cảm tính, thậm chí theo xu hướng nhằm gây thất thiệt, đã khiến nhiều độc giả ở ngoài Nhật Bản, đặc biệt là tại Việt Nam, có một tâm trạng lo sợ gần như hoảng loạn. Trong bài này chúng ta hãy bình tĩnh phân tích tai hoạ tại Fukushima 1 để hiểu rõ mức độ thiệt hại như thế nào và tại sao đây không phải là một Chernobyl thứ hai như một số nhà “tiên tri” từng cảnh báo.

NMĐNT Fukushima 1 đi vào sử dụng từ năm 1971, toạ lạc tại tỉnh Fukushima cách Tokyo 241 km về phía đông bắc. Nhà máy có 6 lò phản ứng dùng nước sôi (BWR = boiling water reactor). Ngoài ra 2 lò phản ứng mới đang được xây dựng. Tất cả 6 lò này đều được hãng General Electric của Hoa Kỳ thiết kế. Các lò 1, 2, và 6 do hãng General Electric sản xuất, trong khi lò số 3 do hãng Toshiba và lò số 4 do hãng Hitachi sản xuất. Trận động đất ngày 11/3/2011 đã làm nổ các toà nhà của lò phản ứng số 1 – 3, và cháy tại lò số 4. Đây là các lò loại BWR Mark I (Xem hình 1).

Hình 1: Tiết diện lò PRW Mark I


Lò BWR hoạt động theo nguyên tắc như sau. Phản ứng phân hạch toả ra nhiệt, đun sôi nước, tạo ra hơi nước sôi làm quay các turbine chạy máy phát ra điện. Hơi nước sau đó được nước dẫn từ ngoài vào làm lạnh, ngưng tụ lại thành nước. Nước này lại được bơm ngược trở lại lò phản ứng để được nhiệt đun sôi làm bốc hơi.

Nhiên liệu hạt nhân, chủ yếu là gốm uranium dioxide UO2 (UOX) hay oxide hỗn hợp gồm 7% plutonium và 93% uranium (Mixed oxide hay MOX). MOX được dùng trong lò số 3 của NMĐNT Fukushima 1. Uranium dioxide có nhiệt độ nóng chảy khoảng 3000 độ C. Nhiên liệu hạt nhân được sản xuất dưới dạng các viên nhỏ hình trụ đường kính khoảng 10 mm, trông như viên thuốc (Hình 2).

Hình 2: Viên nhiên liệu

Các viên nhiên liệu này được nhét vào những ống dài khoảng 4.5 m, gắn kín làm bằng hợp kim zirconium, thiếc, kền và sắt (Zircalloy), có nhiệt độ nóng chảy khoảng 2200 độ C, gọi là các thanh nhiên liệu. Những thanh nhiên liệu được ghép thành từng bó (Hình 3) tạo thành lõi của lò phản ứng (1 trong Hình 1), chứa vài trăm thanh nhiên liệu. Như vậy Zircalloy tạo thành lớp vỏ thứ nhất ngăn cách chất phóng xạ và bên ngoài. Lõi lò được đặt trong buồng áp suất, tạo thành lớp vỏ thứ hai, đảm bảo giữ cho lõi lò hoạt động an toàn ở nhiệt độ tới vài trăm độ C.


Hình 3: Bó thanh nhiên liệu

Điều tối quan trọng của NMĐNT là toàn bộ hệ thống phải đảm bảo cân bằng năng lượng, có nghĩa là nhiệt năng do lõi lò sản xuất ra phải bằng nhiệt năng được tiêu thụ (cho việc chạy các turbines). Để đảm bảo an toàn trong trường hợp mất cân bằng năng lượng, khiến áp suất trong lò tăng cao, người ta thiết kế một hệ thống làm giảm áp suất mang tên Mark I, Mark II, và Mark III. Trong tất cả các thiết kế này buồng áp suất cùng các ống dẫn, hệ thống máy bơm, hệ thống dự trữ nước làm lạnh, được gắn kín trong một cái hầm làm bằng bê-tông cốt thép, rất dày để có thể chứa vô thời hạn nếu lò tan chảy. Hầm chứa này gồm 3 phần: giếng khô (Hình 1: DW), giếng ướt (Hình 1: WW) có bể giảm áp chứa nước và hệ thống ống thoát.

Toàn bộ hệ thống này được đặt trong một toà nhà, che chắn cho lò và bể chứa các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng (Hình 1: B). Đây là những toà nhà đã bị cháy hay nổ tung tại các lò số 1, 2, 3 và 4 của NMĐNT Fukushima 1.

Phản ứng nhiệt hạch xảy ra như thế nào?

Đầu tiên các hạt nhân uranium trong các thanh nhiên liệu phân hạch tự phát phóng ra các hạt neutrons chậm (còn gọi là neutron nhiệt). Hạt neutron bắn vỡ hạt nhân uranium 235, phóng ra vài hạt neutrons mới. Các hạt neutrons này lại bắn phá các hạt nhân unranium 235 bên cạnh, tạo ra nhiều neutrons hơn, gây nên phản ứng dây chuyền. Mỗi lần hạt nhân uranium 235 hấp thụ một hạt neutron, trở thành uranium 236, rồi bị phân mảnh, thì một năng lượng lớn lại thoát ra, lớn gấp hàng chục tới trăm triệu lần năng lượng được tạo bởi đốt than trong nhà máy nhiệt điện. Để điều khiển phản ứng hạt nhân dây chuyền trong lò phản ứng, người ta dùng các thanh điều khiển. Các thanh nhiên liệu được làm từ hợp kim của các nguyên tố kim loại có khả năng hấp thụ neutron mà bản thân không bị phân hạch, ví dụ hợp kim bạc-indium-cadmium. Khi các thanh điều khiển cắm sâu vào giữa các bó thanh nhiên liệu, chúng hấp thụ neutrons, khiến neutrons không còn bắn phá được các hạt nhân uranium 235 nữa, nên phản ứng dây chuyền dừng lại.

Tuy nhiên, sau khi phản ứng nhiệt hạch đã dừng lại rồi, uranium không phân hạch nữa, nhưng một lô các nguyên tố phóng xạ trung gian, sinh ra trong quá trình phân mảnh, như iodine và cesium tiếp tục phân rã và sản ra nhiệt. Vì không phải là phân rã dây chuyền nên số lượng của các nguyên tố này giảm dần. Kết quả là lò phản ứng nguội dần cho đến khi nào các nguyên tố trung gian đó phân rã hết. Quá trình nguội lò này thông thường kéo dài vài ngày. Nhiệt được tạo ra do các nguyên tố trung gian phân rã được gọi là nhiệt dư.

Như vậy các nguyên tố phóng xạ ở đây là uranium trong các thanh nhiên liệu, tạo ra nhiệt chạy turbines phát điện, và các nguyên tố phóng xạ trung gian, iodine và cesium, tạo ra nhiệt dư.

Còn một loại nguyên tố phóng xạ khác, được tạo ra bên ngoài các bó thanh nhiên liệu. Loại nguyên tố phóng xạ này sinh ra khi một số hạt neutrons, thay vì va chạm với các hạt nhân uranium trong các thanh nhiên liệu, lại thoát ra khỏi bó thanh nhiên liệu, húc vào các phân tử nước, hay khí quyển trong nước. Khi đó nguyên tố phi phóng xạ trong nước hay khí quyển hấp thụ hạt neutron, trở thành phóng xạ, như nitrogen 16, các khí trơ như argon, v.v. Nhưng những chất phóng xạ này có thời gian sống rất ngắn, chỉ độ vài giây, sau đó chúng bị phân hủy ngay thành các nguyên tố phi phóng xạ vô hại.

Sự cố tại NMĐNT Fukushima 1 đã xảy ra như thế nào?

NMĐNT Fukushima 1 được thiết kế chịu được động đất mạnh 7.9 độ Richter. Trận động đất hôm 13/1/2011 mạnh 9 độ Richter tại tâm địa chấn ngoài biển cách đất liền 126 km, tương đương sức công phá của 474 triệu tấn thuốc nổ TNT, gấp gần 50 lần sức chịu đựng của nhà máy. Khi vào tới bờ, sức mạnh của động đất đã giảm xuống dưới 7.9 độ Richter, tức nằm trong giới hạn chịu đựng của nhà máy. Rủi thay trong thiết kế của nhà máy không lường trước khả năng tàn phá của song thần (tsunami) cao tới 10 m, mà không ai tưởng tượng nổi.

Ngay sau khi động đất nện vào lúc 14:46, hệ thống tắt tự động đã cấm các thanh điều khiển vào lói lò, làm ngừng phản ứng nhiệt hạch trong tất cả 5 lò vào lúc 14:48 (Lò số 4 đang ở trong tình trạng bảo dưỡng nên đã ngừng hoạt động 4 tháng trước đó). Như vậy chỉ còn lại nhiệt dư, chiếm khoảng 3% toàn bộ nhiệt năng sinh ra trong lò, là thứ cần phải dùng nước lạnh để làm nguội.

Hệ thống làm lạnh cần điện để chạy máy bơm, nhưng toàn bộ các lò phản ứng đã ngừng hoạt động, không sản ra điện nữa, ngoài ra toàn bộ các trạm phát điện khác xung quanh đã bị động đất làm tê liệt. Người ta phải dùng máy phát điện chạy bằng động cơ Diesel. Nhưng sóng thần cao 10m ập đến, làm tê liệt hoàn toàn các động cơ Diesel dùng để chạy máy phát điện đi. Người ta buộc phải dùng tới battery dự trữ để chạy máy phát điện, nhưng chỉ được 8 giờ đồng hồ là hết pin. Trong thời gian 8 giờ đó người ta vận chuyển động cơ Diesel lưu động đến, nhưng không nối được. Kết quả là sau khi hết nguồn điện dự trữ, nhiệt dư không thể làm nguội đi được nữa, đặt NMĐNT Fukushima 1 trước nguy cơ lõi lò bị tan chảy. Thế nào là lõi lò bị tan chảy? Do không đủ nước ngập các bó thanh nhiên liệu (các ống Zircalloy) bị lộ ra khỏi mặt nước (tiếng Ang gọi là bị exposed), tiếp tục nóng lên. Khoảng 45 phút sau, nhiệt độ vượt ngưỡng tới hạn 2200 độ C làm chảy vỏ gốm Zircalloy bao bọc các viên uranium oxide.

Sau khi đã dùng mọi phương án làm nguội lò nhưng bất thành, người ta buộc phải hạ áp suất trong lò bằng cách xả hơi nước tích tụ trong buồng áp suất ra ngoài qua các van. Nhiệt độ lúc này khoảng 500 – 600 độ C. Nhằm tránh xả hơi thẳng vào môi trường bên ngoài, người ta đã xả hơi vào phần không gian trong toà nhà bao bọc lò phản ứng. Như trên đã đề cập, toà nhà này có tác dụng chủ yếu là che chắn mưa nắng cho lò phản ứng. Tòa nhà này bị hư hại không có nghĩa là lò phản ứng bị hư hại. Nếu bó nhiên liệu không bị tan chảy, hơi được xả ra mang theo nhiều nguyên tố phóng xạ trung gian đã đề cập ở trên, như nitrogen hay argon, không gây nguy hiểm cho con người. Tại nhiệt độ rất cao như vậy hơi nước bị phân tách thành hợp chất của khí hydrogen và oxygen, gây phản ứng nổ. Đó là vì sao các toà nhà lò phản ửng 1 – 3 bị nổ và lò 4 bốc cháy.

Như vậy vấn đề áp suất xem như đã được giải quyết. Tuy nhiên, nếu lò không được làm nguội, nước bốc hơi làm mực nước cạn, lộ các bó thanh nhiên liệu ra, khiến các thanh nhiên liệu bị tan chảy, như đã đề cập ở trên. Khi tan chảy như vậy, các nguyên tố sản phẩm phụ như iodine và cesium sinh ra trong quá trình phân rã uranium thoát ra hoà vào hơi nước xả ra ngoài. Khác với các nguyên tố phóng xạ trung gian sinh ra bên ngoài các thanh nhiên liệu, có thời gian sống chỉ vài giây, cesium 134 có thời gian sống 2 năm còn cesium 137 có thời gian sống tới 30 năm. Iodine gây nguy hiểm cho tuyến giáp, vì tuyến giáp hấp thụ iodine trong máu. May thay iodine có thể được dung hoà bằng cách uống potassium iodide (uống 130 mg/1 ngày). Còn cesium, tuy không tích tụ lâu trong người do thoát ra theo đường bài tiết qua mồ hôi và nước tiểu, nhưng đọng lại trong đất, nước, thực vật. Động vật trong đó có người bị nhiễm liên tục qua đường tiêu hoá sẽ bị ung thư và vô sinh. Việc độ phóng xạ đo được rất cao bên ngoài nhà máy ngay sau khi các toà nhà nổ tung, nhưng giảm đi nhanh chóng, cho thấy phần lớn đó là các nguyên tố phóng xạ trung gian gây nhiệt dư. Trong khi đó việc đo được iodine và cesium trong phóng xạ thoát ra là dấu hiệu cho thấy một phần của lõi lò đã bị tan chảy.

Để tránh bị kích hoạt trở thành chất phóng xạ, nước dùng làm nguội lò phải là nước sạch khỏi các khoáng chất. Nếu nước chứa muối hay các tạp chất khác, những chất này sẽ hấp thụ neutron, trở nên chất phóng xạ. Đối với việc làm nguội lõi lò thì việc dùng nước gì không thành vấn đề. Nhưng xử lý nước nhiễm phóng xạ sẽ gây nhiều khó khăn. Nhưng nước sạch không đủ, và người ta đã buộc phải bơm nước biển hoà boric acide vào để làm nguội lò. Boron trong boric acid hấp thu các neutrons còn sót lại, đóng vai trò chất xúc tác đẩy nhanh quá trình làm nguội lò.

Trong trường hợp tồi tệ nhất, nếu không làm nguội được lò, người ta vẫn phải tiếp tục xả hơi để làm giảm áp suất trong buồng lò. Sau đó người sẽ buộc phải hàn kín hầm bê tông cốt thép chứa giếng khô, giếng ướt cùng bể giảm áp, để cho lõi lò tan chảy trong đó mà không xả chất phóng xạ ra ngoài. Rồi người ta lại phải đợi một thời gian để các nguyên tố phóng xạ trung gian phân rã. Trong thời gian đó hệ thống làm lạnh phải được phục hồi để làm nguội toàn bộ hầm bê tông chứa lõI đã bị tan chảy. Tiếp đến là công việc nặng nhọc nạo vét hầm lò xử lý các chất thải của lõi lò đã bị chảy. Việc thu dọn chiến trường này kéo dài vài năm. Các lò bị đánh đắm bằng nước biển là những lò hỏng vĩnh viễn, không thể nào chữa đi để tái sử dụng được nữa.

Vấn đề cấp bách phát sinh hiện nay: Làm nguội các bó thanh nhiên liệu đã sử dụng

Hình 4: Bể chứa các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng

Sau khi đã qua sử dụng, các thanh nhiên liệu được rút ra khỏi lõi lò, ngâm trong nước trong một bể chứa (spent fuel pool) nằm ngoài buồng áp suất (Hình 1: SF). Bể này (Hình 4) chứa 2000 tấn nước, hở phía trên để người ta dễ vận chuyển các thanh nhiên liệu đã dùng và đã được làm lạnh, đem đi xử lý. Phần che chắn duy nhất của bể chứa là toà nhà bao bọc lò phản ứng. Bể cần 50 tấn nước chảy qua mỗi ngày để làm nguội các thành nhiên liệu. Nếu nước không đủ, hoặc bể chứa bị vụ nổ khí hydrogen thoát ra từ lò trước đó làm hư hại khiến nước thoát ra ngoài, mực nước sẽ thấp xuống, làm một phần các thanh nhiên liệu bị lộ ra khỏi mặt nước, tiếp xúc trực tiếp với khí quyển. Do không đủ nước làm nguội, nhiệt độ tiếp tục lên, và các thanh nhiên liệu bị tan chảy sau khi nhiệt độ vượt ngưỡng tới hạn 2200 độ C, gây hoả hoạn khiến khí hydrogen và các phóng xạ nguy hiểm cho sức khoẻ còn người như iodine và cesium đã đề cập ở trên thoát vào môi trường với số lượng lớn. Nhiều hay ít phụ thuộc vào số thanh nhiên liệu nằm trong bể chứa, mà thông thường không vượt quá số thanh nhiên liệu đang sử dụng trong lò. Đó là những gì thực sự đang xảy ra tại các lò số 1 – 3 trong ngày 15 và 16/3. Vì không đủ máy phát điện đế bơm nước vào bể chứa, người ta đã thử dụng máy bay trực thăng và vòi phun nước cuả cảnh sát để đưa nước vào bể qua lỗ thủng trên mái toà nhà sau khi các toà nhà bị nổ hoặc cháy. Những biện pháp này cần người điều khiển, vì thế không thể tiếp cận được toà nhà sau khi độ phóng xạ quanh đó tăng cao đe doạ sức khoẻ của những người làm nhiệm vụ cứu hộ. Đó là vì sao, trong ngày 16/3, máy bay trực thăng của quân đội phải rút lui sau khi độ phóng xạ lên tới trên 50 milisieverts/giờ (mSv/giờ) ngay bên ngoài nhà máy. Ngày hôm nay, 17/3, khi độphóng xạ ở độ cao 90 m cách mặt đất tăng tới 87700 μSV/giờ, hai trực thăng của quân đội đã tiếp tục tưới nước. Sau khi vòi phun trên xe cảnh sát phun không trúng mục tiêu, 5 xe đặc chủng của quân đội đã phun 30 tấn nước vào bể chứa các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng. Công ty điện lực TEPCO vừa thông báo họ đã hoàn tất đường dẫn điện mới để cung cấp điện cho các máy bơm nhưng không nói rõ khi nào đường điện đó sẽ có thể hoạt động. Hãng General Electric, nơi đã sản xuất lò số 1, 2 và 6 của NMĐNT Fukushima 1, đã bắt đầu vận chuyển máy phát điện từ Mỹ sang Nhật. Một khi nguồn điện được khôi phục, người ta hy vọng hệ thống bơm trong bể chứa và lò sẽ hoạt động lại và sẽ hoàn thành việc làm nguội toàn bộ các thanh nhiên liệu.

Liều lượng phóng xạ

Liều lượng phóng xạ được đo bằng đơn vị sievert, viết tắt là Sv, theo tên cuả nhà vật lý y học người Thụy Điển, Rolf Sievert. Đây là đơn vị đo năng lượng phóng xạ, tính bằng joule (J), ngấm vào 1 kg vật chất: 1 Sv = 1 J/kg = 1 m2/giây2.

1 Sv = 1000 mSv (milisieverts) = 1 000 000 μSv (microsieverts).

Như vậy 1 mSv = 1000 μSv.

Dưới đây là một số ví dụ về liều lượng phóng xạ:

- Một lần chụp răng bằng X-quang: 5 μSv

- Một lần chụp kiểm tra ung thư vú: 3000 μSv

- Một lần chụp CT scan ngực: 6000 – 18000 μSv

- Phóng xạ tự nhiên trong cơ thế con nguời: 400 μSv/năm, tức khoảng 0.046 μSv/giờ

- Liều lượng phóng xạ cao nhất mà con người có thể chịu được mà không bị tổn hại sức khoẻ: 5.7 μSv/giờ

- Hút 15 bao thuốc lá mỗi ngày: 13 mSv/năm, hay 1.48 μSv/giờ

- Độ phóng xạ cao nhất bên ngoài lò số 3 tại NMĐNT Fukushima: 400 000 μSv/giờ sau đó nhanh chóng giảm xuống 5000 μSv/giờ

- Vụ nổ NMĐNT tại Chernobyl: 300 000 000 μSv/giờ (300 triệu μSv/giờ), tức gấp 750 lần độ phóng xạ cao nhất thoát ra tại Fukusima 1

- Phóng xạ đo được tại Tokyo chiều 15/3/2011 (tức là sau khi toà nhà lò số 2 tại NMĐNT Fukushima 1 phát nổ): 0.8 μSv/giờ

Theo số liệu đo hàng ngày của Ủy ban khẩn cấp của viện Nghiên cứu Vật lý và Hoá học (RIKEN) tại thành phố Wako, nơi tôi đang sống và làm việc, hồi 3 giờ sáng ngày 15/3, mức phóng xạ là bình thường (0.04 μSv/giờ). Sau khi toà nhà lò phản ứng số 2 của nhà máy Fukushima 1 phát nổ lúc 6:00 giờ sáng, tại Wako city mức phóng xạ đo được tăng gấp 3 lần. Đến 10 giờ 37 mức đó tăng cao nhất, gấp 40 lần mức bình thường, nhưng tới 14 giờ 30 thì giảm xuống còn 0.13 μSv/giờ, tức gấp 3.25 lần mức bình thường. Tuy nhiên những con số này tại Wako city, kể cả lúc cao nhất (1.6 μSv/giờ) vẫn còn ít hơn vài lần (ít hơn 3.6 lần) so với giới hạn cho phép của mức phóng xạ mà con người có thể chịu mà không nguy hại cho sức khoẻ (50000 μSv/năm tức khoảng 5.7 μSv/giờ). Hai ngày sau, 16 và 17/3 độ phóng xạ tại Wako city ổn định ở mức 0.13 – 0.14 μSv/giờ.

Vì sao Fukishima 1 không phải là Chernobyl thứ hai?

Vấn đề tối quan trọng hiện nay là bơm đủ nước để làm ngập các thanh nhiên liệu đã qua xử dụng dựng trong bể chứa, tránh cho chúng bị phơi ra không khí, làm nguội chúng, để chúng khỏi tan chảy. Nếu không, một lượng lớn các chất phóng xạ sẽ thoát vào khí quyển. Các chất phóng xạ phát ra các tia α (alpha), β (beta), γ (gamma). Hạt α nặng và chậm, nên khả năng đâm xuyên yếu, không qua nổi một tờ giấy. Hạt β nhẹ và nhanh, có khả năng đâm xuyên trung bình, dễ dàng bị chặn lại bằng một tấm nhôm hay nhựa. Vì thế các hạt α và β không thoát nổi ra ngoài buồng áp suất của lò phản ứng. Các tia γ có khả năng đâm xuyên lớn, nên người ta phải dùng những tấm chì dày, hay tường bê tông để cản chúng. Một loại bức xạ nguy hiểm nữa là bức xạ neutron, được tạo bởi các hạt neutrons tự do thoát ra từ phân hạch tự phát hay phân hạch trong phản ứng dây chuyền của các hạt nhân uranium xảy ra bên trong lõi lò. Neutron có khả năng đâm xuyên sâu, phá hủy các phân tử và nguyên tử tạo nên vật chất, làm các chất không phóng xạ trở thành chất phóng xạ (kích hoạt neutron), gây phàn ứng tạo ra bức xạ proton. Đối với neutron tấm che chắn bằng kim loại nặng (như chì) trở nên không có hiệu lực. Người ta phải dùng các chất liệu giàu hydrogen để cản các hạt neutrons (tường bê tông dày, các khối paraffin, nước). Sau khi neutrons đã bị các chất liệu trên làm chậm lại, người ta dùng các đồng vị như lithium 6 để hấp thụ neutrons. Trong thảm hoạ Chernobyl (xảy ra vào ngày 26/4/1986 tại Ukraine thuộc Liên Xô cũ), do thiết kế sai và điều hành kém, hydrogen nổ ngay trong buồng áp suất bên trong lò phản ứng trước khi các thanh nhiên liệu kịp ngừng phản ứng dây chuyền, khiến toàn bộ lò nổ tung, văng tất cả nhiên liệu phóng xạ và các nguyên tố phóng xạ độc hại sinh ra trong phản ứng dây chuyền ra ngoài môi trường trong một vùng bán kính hơn 9 km.

Một vụ nổ như tại Chernobyl hầu như không có khả năng xảy trong sự cố NMĐNT Fukushima 1 bởi, từ lúc 14:48 ngày 13/3, ngay sau khi xảy ra động đất, hệ thống tắt tự động đã dừng ngay các phản ứng dây chuyền trong tất cả các lò. Khả năng các lò này phát nổ như một “quả bom bẩn” (dirty bomb) Chernobyl đã được loại trừ. Các vụ nổ khí hydrogen tại NMĐNT Fukishoma 1 đều xảy ra bên ngoài lò phản ứng, không làm hư hại hầm lò.

Việc khắc phục hậu quả của phóng xạ đã nhiễm vào khí quyển, đất, nước, thực vật là một vấn đề nghiêm trọng khác đối với Nhật Bản và sẽ kéo dài trong nhiều năm tới.

Wako city, 17/3/2011


để xem các phản hồi của đọc giả và các ý kiến trao đổi mời các bạn đến đọc tại trang blog của Nguyễn Đình Đăng tại đây


12/03 Nhật Bản – một đất nước thực sự vĩ đại

Bởi nguyendinhdang
3:40 chiều hôm qua (Thứ Bảy, 12/3/2011) đã xảy ra một vụ nổ trong một toà nhà tại lò phản ứng số 1 của nhà máy điện nguyên tử Fukushima 1. Nguyên nhân của vụ nổ là do khí hydro thoát ra từ lò đã hoà với khí oxy trong không khí gây phản ứng toả nhiệt (exothermic reaction) hay phản ứng cháy (combustion reaction). Nhà máy điện nguyên tử Fukushima có hai tổ hợp: Fukushima Daiichi (Fukushima 1) và Fukushima Daini (Fukushima 2), gồm tất cả 10 lò phản ứng hoạt động (6 lò tại Fukushima 1 và 4 lò tại Fukishima 2), và là một trong 25 nhà máy điện nguyên tử lớn nhất thế giới. Nhà máy được thiết kế chịu được động đất 7.9 độ Richter. Trận động đất kinh hoàng giáng xuống Nhật Bản một ngày trước đó có sức mạnh tại tâm động đất (cách bờ 126 km) 9 độ Richter, vượt hơn 30 lần sức chịu đựng theo thiết kế nhà máy. Vào đến bờ, sức mạnh của động đất còn khoảng 6.5 – 7 độ Richter. Vụ nổ đã làm mái cùng toàn bộ phần tường bao bọc phía trên toà nhà đó vỡ tung, chỉ còn trơ ra cái khung sắt. Nhưng lò phản ứng số 1 không bị hư hại và phóng xạ thoát ra không lớn. Thực tế ngay sau vụ nổ người ta đo thấy các nguyên tố phóng xạ giảm đi so với trước vụ nổ, và mật độ phóng xạ không tăng lên. Hiện thời mức độ phơi nhiễm phóng xạ lên một người trong một ngày bên ngoài nhà máy bằng mức độ phơi nhiễm cực đại mà không ảnh hưởng tới sức khoẻ một người có thể chịu trong một năm. Vào 8:30 sáng hôm nay phóng xạ ngay bên ngoài nhà máy điện nguyên tử Fukushima đo được là 1024 microsieverts, tức hơn gấp đôi mức cho phép trong vòng một tiếng. Tuy nhiên một giờ sau, con số đó đã giảm xuống còn 70 microsieverts. Khoảng 200,000 người dân được sơ tán ra ngoài vùng bán kính 20 km quanh Fukushima 1 và Fukushima 2.

Tuy lõi các lò phản ứng không (chưa) chảy (hoặc có thể mới chỉ bị chảy một phần) nhưng người ta chưa làm nguội được chúng nên tất cả vẫn đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Người ta đã bơm nước biển và nước ngọt vào để làm nguội lò phản ứng số 1 và số 3 nhằm cứu lõi lò khỏi bị nóng chảy. Đó là biện pháp cuối cùng và có lẽ sẽ làm hai lò này ngừng hoạt động vĩnh viễn, miễn là thảm hoạ hạt nhân đừng xảy ra. Nước Nhật đã ban bố tình trạng hạt nhân khẩn cấp. Từ ngày mai, 14/3/2011, điện sẽ bị cắt luân phiên trên toàn vùng Kanto.

Động đất đã làm 3000 người chết và mất tích. Con số này đang tiếp tục tăng lên, có thể tới trên 10 ngàn người. Trả lời họp báo, thủ tướng Nhật Bản Naoto Kan cho rằng động đất, sóng thần, và sự cố ở nhà máy điện hạt nhân đã đẩy Nhật Bản vào tình trạng khủng hoảng tồi tệ nhất trong 65 năm kể từ sau Đệ nhị thế chiến.

Vé máy bay từ Nhật về Việt Nam đã bán hết sạch. Người Việt đang bỏ nước Nhật chạy. Còn người Nhật thì vẫn kiên cường chịu đựng. Họ chạy đâu nữa? Họ rất bình thản. Các cửa hiệu tại Tokyo vẫn bán hàng. Thức ăn, đồ dùng vẫn đầy ắp. Người bán hàng vẫn lễ phép cúi rạp người chào khách. Người tính tiền vẫn quay mặt đi không nhìn lúc khách hàng bấm mật mã sau khi quẹt thẻ tín dụng để trả tiền. Xem trên TV thấy một cụ già được quân lính cõng ra khỏi khu nhà đổ nát, vẫn mỉm cười trả lời phóng viên. Mấy phụ nữ nhận cơm nắm người ta phát trong căn nhà mất điện tối om, vẫn cúi lạy cảm ơn dưới ánh đèn pin. Cũng thấy có người khóc (cụ già và trẻ con). Toàn bộ nội các Nhật Bản làm việc hầu như 24/24 từ thứ Sáu. Tất cả, từ thủ tướng, chánh văn phòng chính phủ, các bộ trưởng đều vận đồng phục bảo hộ lao động màu xanh nước biển khi xuất hiện trên truyền hình. Tin tức và hình ảnh được cập nhật từng phút. Các nữ phát thanh viên ngày thường vốn đã xinh đẹp, bây giờ trông lại càng tao nhã hơn bởi vẻ mặt nghiêm trang, áo ngoài đen màu áo tang, áo lót trắng, đọc tin rõ ràng, giọng không hề xúc động.

Một đất nước mà người dân thực sự bình thản, lịch sự, giữ phẩm cách, rất trật tự, tử tế với nhau trong thảm hoạ có thể so với ngày tận thế là một đất nước thực sự vĩ đại.

Nguyễn Đình Đăng
Tokyo 13/3/2011

Share this:

Bài này được đăng lúc 6:40 chiều ngày 13/03/2011 trong mục Khác. Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài này với dòng phản hồi RSS 2.0. Bạn có thể gửi phản hồi, hoặc trackback từ trang web của bạn.

17/03 Một bức thư cảm động

Lời chủ blog: bài này của anh Hà Minh Thành, tiến sỉ hiện đang phục vụ cho cảnh sát Nhật, comment trong trang "Nhật Bản – một đất nước thực sự vĩ đại" trong blog của anh Nguyễn Đình Đăng. Các bạn có thể đọc bản gốc tại http://nguyendinhdang.wordpress.com/2011/03/13/nh%e1%ba%adt-b%e1%ba%a3n-m%e1%bb%99t-d%e1%ba%a5t-n%c6%b0%e1%bb%9bc-th%e1%bb%b1c-s%e1%bb%b1-vi-d%e1%ba%a1i/

Từ: *Nguyen Dinh Dang*
Ngày: 09:56 Ngày 17 tháng 3 năm 2011
Chủ đề: Một bức thư cảm động
Đến:


Xin chào anh Đăng,

Xin được giới thiệu tôi tên là Hà Minh Thành. Qua anh Nguyễn Hữu Viện tôi mới được biết anh và trang tin của anh dù tôi làm việc cách chỗ của anh cũng không bao xa. Xin hân hạnh được làm quen với anh.

Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tui đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó.

Vấn đề an ninh không lo lắm. Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ còn lấy dấu tay, chụp hình và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu. Ngày đầu còn mặc niệm, có cảnh sát tăng phái còn khóc nhưng bây giờ thì không còn thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua còn không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp.

Ký giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả bãi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt đã phải thốt lên: "/50 năm nữa , kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc vì 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có trình độ dân trí và ý thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại.

Tôi hổ thẹn mình là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ./"

Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ còn người Việt mình không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy. Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về tình người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đã khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.

Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: "/Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói/". Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ bình thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: "/Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ/".

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.

Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là "/Nhân sinh nhất mộng , bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật/". Cái sự hy sinh vì người một cách vô ngã của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của mình tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, còn nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói còn thê thảm hơn tôi nhiều và chắc còn phải đói nhiều trong cả cuộc đời vì không gia đình nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô môn quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi.

Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật từ khi còn đi học, làm kỹ sư rồi làm cảnh sát thì phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xã hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đã khiến tôi phục họ thật sự.

Tình hình quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn còn an ninh, hiện tại tụi tôi đã được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính đến tình huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đăng nếu được nên sắp xếp cho vợ con về VN trước thì tốt nhất.

Tôi sợ tới lúc xấu nhất không còn vé máy bay. Tôi thì bà xã người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này. Tôi hỏi con gái tôi "/Tình hình có vẻ nguy hiểm , con có muốn đi VN lánh nạn không/". Nhỏ con gái của tôi trả
lời "/Đi đâu bây giờ , xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó/." Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một mình không thì bà xã tôi nói với tôi rằng người Nhật của họ thì 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35. Cái chước cuối cùng "/Tẩu vi thượng sách/" không có chỗ dùng vì cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi thì tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con gì cũng không chạy không lẽ một mình tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều thôi thì bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn
cho họ vậy.

Hy vọng không có gì xảy ra , khoảng 3 tuần nữa có thể trở về Saitama. Hy vọng được gặp anh Đăng nếu anh còn ở Nhật, anh em mình tâm sự nhiều hơn. Tôi năm nay 56 tuổi. Chắc cở tuổi của anh.

Chúc anh và gia quyến an toàn.

Hà Minh Thành
-----
*Ghi chu:
(a) jav@netnam.vn la mailing-list cua cuu LHS Vietnam tai Nhat Ban (JAV). Chi gui cac emails huu ich chung cho JAV.
(b) vaja@netnam.vn la dia chi cua Ban chap hanh JAV
(c) javoffice@netnam.vn la dia chi cua Van phong JAV
(d) Website cua JAV: http://www.jav.vn

17/03 Thư của một Cảnh sát Nhật gốc Việt Hà Minh Thành

Xin chào anh Đào

Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.

Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.

Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: ” Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”.

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: ” Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ”.

Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.

Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng ” Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là ” Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật”.

Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.

Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

Hà Minh Thành



Letter from Fukushima
New America Media, First Person, Ha Minh Thanh, Posted: Mar 19, 2011

Editor's note: This letter, written by a Vietnamese immigrant working in Fukishima as a policeman to a friend in Vietnam, has been circulating on Facebook among the Vietnamese diaspora. It is an extraordinary testimony to the strength and dignity of the Japanese spirit, and an interesting slice of life near the epicenter of Japanese current crisis, the Fukushima nuclear power plant. It was translated by NAM editor, Andrew Lam, author of East Eats West: Writing in Two Hemispheres.


Brother,

How are you and your family? These last few days, everything was in chaos. When I close my eyes, I see dead bodies. When I open my eyes, I also see dead bodies. Each one of us must work 20 hours a day, yet I wish there were 48 hours in the day, so that we could continue helping and rescuing folks.

We are without water and electricity, and food rations are near zero. We barely manage to move refugees before there are new orders to move them elsewhere.

I am currently in Fukushima, about 25 kilometers away from the nuclear power plant. I have so much to tell you that if I could write it all down, it would surely turn into a novel about human relationships and behaviors during times of crisis.

The other day I ran into a Vietnamese-American. His name is Toan. He is an engineer working at the Fukushima 1 nuclear plant, and he was wounded right at the beginning, when the earthquake struck. With the chaos that ensued, no one helped him communicate with his family. When I ran into him I contacted the US embassy, and I have to admit that I admire the Americans’ swift action: They sent a helicopter immediately to the hospital and took him to their military base.

But the foreign students from Vietnam are not so lucky. I still haven't received news of them. If there were exact names and addresses of where they work and so on, it would be easier to discover their fate. In Japan, the police do not keep accurate residential information the way they do in Vietnam, and privacy law here makes it even more difficult to find.

I met a Japanese woman who was working with seven Vietnamese women, all here as foreign students. Their work place is only 3 kilometers from the ocean and she said that they don't really understand Japanese. When she fled, the students followed her, but when she checked back they were gone. Now she doesn't know if they managed to survive. She remembers one woman's name: Nguyen thi Huyen (or Hien).

No representatives from the Vietnamese embassy have shown up, even though on the Vietnamese Internet news sites they claim to be very concerned about Vietnamese citizens in Japan - all of it a lie.

Even us policemen are going hungry and thirsty, so can you imagine what those Vietnamese foreign students are going through? The worst things here right now are the cold, the hunger and thirst, the lack of water and electricity.

People here remain calm - their sense of dignity and proper behavior are very good - so things aren't as bad as they could be. But given another week, I can't guarantee that things won't get to a point where we can no longer provide proper protection and order. They are humans after all, and when hunger and thirst override dignity, well, they will do whatever they have to do. The government is trying to provide air supply, bringing in food and medicine, but it's like dropping a little salt into the ocean.

Brother, there are so many stories I want to tell you - so many, that I don't know how to write them all. But there was a really moving incident. It involves a little Japanese boy who taught an adult like me a lesson on how to behave like a human being:

Last night, I was sent to a little grammar school to help a charity organization distribute food to the refugees. It was a long line that snaked this way and that and I saw a little boy around 9 years old. He was wearing a t-shirt and a pair of shorts.

It was getting very cold and the boy was at the very end of the line. I was worried that by the time his turn came there wouldn't be any food left. So I spoke to him.

He said he was in the middle of PE at school when the earthquake happened. His father worked nearby and was driving to the school. The boy was on the third floor balcony when he saw the tsunami sweep his father's car away. I asked him about his mother. He said his house is right by the beach and that his mother and little sister probably didn't make it. He turned his head and wiped his tears when I asked about his relatives.

The boy was shivering so I took off my police jacket and put it on him. That's when my bag of food ration fell out. I picked it up and gave it to him. When it comes to your turn, they might run out of food. So here's my portion. I already ate. Why don't you eat it.

The boy took my food and bowed. I thought he would eat it right away, but he didn't. He took the bag of food, went up to where the line ended and put it where all the food was waiting to be distributed. I was shocked. I asked him why he didn't eat it and instead added it to the food pile.

He answered: Because I see a lot more people hungrier than I am. If I put it there, then they will distribute the food equally.

When I heard that I turned away so that people wouldn't see me cry. It was so moving -- a powerful lesson on sacrifice and giving. Who knew a 9-year-old in third grade could teach me a lesson on how to be a human being at a time of such great suffering? A society that can produce a 9- year-old who understands the concept of sacrifice for the greater good must be a great society, a great people.

It reminds me of a phrase that I once learned in school, a capitalist theory from the old man, Fuwa [Tetsuzo], chairman of the Japanese Communist Party: If Marx comes back to life, he will have to add a phrase to his book, Capital, and that Communist ideology is only successful in Japan.

Well, a few lines to send you and your family my warm wishes. The hours of my shift have begun again.

- Ha Minh Thanh

http://newamericamedia.org/2011/03/letter-from-fukushima-a-vietnamese-japanese-police-officers-account.php



__._,_.___

17/03 In the Current of a Long-Distance Relationship

March 17, 2011
By MICHAEL PARKER

THAT there were 1,200 miles and several states between us meant constant motion: planes, taxis, buses, trams. And a lot of sitting around waiting — in airports, for cabs, for one of us to pick up the other.

Over time, the states between us grew emotional as well as physical: not only Tennessee and Arkansas but also anxiety, longing and anger at cancellations or delays and irritation at those who haunt airport gates all over America yelling into their cellphones (“We’re here!” or “I had Quiznos for lunch!”) Or worse, detailing the specifics of their vocation, which, sadly, is never sex therapist.

When you are in a long-distance relationship, you try to accept the conditions of the arrangement. I became very good at packing. I kept my bag half-packed in the closet. And I became better at collecting frequent flier miles, printing my boarding pass in advance, checking for threatening weather in the days before my flight from North Carolina to central Texas.

I became used to passionate greetings in dark garages used for short-term parking; exhaust fumes will forever be an aphrodisiac to me. But I never became used to the dreaded drop-offs, which were excruciating despite my attempts to mask the pain with stoicism or strained humor or complaints about the expectation of long lines at security.

They were little deaths, every time. That tense hug in the no-waiting zone in front of the terminal, the quick “I’ll see you in no time” kiss, the baggage handlers bored by the sight of our ritual, the police urging us to move along.

And then inside the airport, the heavy fluorescent lighting and stained carpet made me feel so beleaguered I would consider eating a soft pretzel, even though I was never hungry, just tired: of traveling, of parting, of trying to figure out how to live in the same town with the woman I loved. The atmosphere of airports, their sterilized but frayed utility, became the psychic landscape of my pain.

“Baby, come back,” I wanted to scream into my cellphone. I wanted to forget about all the reasons we were stuck in different towns: jobs, children, aging parents, mortgages. We would quit our jobs and downsize to an Airstream. We would watch the local news on a rabbit-eared television and warm up pizza in a toaster oven.

We had met through a mutual acquaintance in Austin, Tex., where I was a visiting professor for a semester and she was working in advertising. I’d grown up in North Carolina, she in North Dakota, and aside from everything else we had in common, our being from the more northerly states of twin provinces torn asunder seemed significant. But we had only months together before I had to return to my permanent job in North Carolina. And though that might have been the end of us, we kept coming together.

“Hey, we’ll try it,” we told ourselves. A few times we gave up. It was too hard, too far. How long can we keep doing this? What’s the long-term plan?

And then there was a plan, and it was to keep on doing what we were doing, because apart we suffered.

We missed each other so much we ventured into the cyberworld of Skype — which was sweet seeing her face and hearing her voice in real time, and unsettling in the way that, at some point in the night, we would have to say goodbye. I’d push a button, the screen would go blank and I would be alone again.

Last summer I had 10 days with her in Texas. She managed to get a day off from work to spend with me.

“What should we do?” I asked. We had spent the last few nights grilling out and watching movies, enjoying a rare domesticity, and it was tempting, every time we were together, to stay put and play house.

“We could go tubing,” she said. “I haven’t been on the river since I moved down here.”

She had taken a new job south of Austin, and had moved to a town famous for its two rivers and for the tubing outfitters along its banks. Neither of us had ever thought of floating down the river, despite that she lived a half-mile from one of the largest and busiest outfitters in town. In fact, we’d made fun of the throngs of high school and college students who, with warmer weather, had begun to appear half-naked and sweaty-wet on the sidewalks of town, clinging to their slick black tubes.

“I think we have to get a tattoo first,” I said. “I don’t think they’ll let you on the river if you’re tattoo-less.”

“You get tramp stamped,” she said, referring to the lower-back tattoos typically seen on women, “I’ll get sleeved.” (She was a fan of gender role reversal: I did all the cooking, she drove the one-ton pickup.)

It was late spring, Texas-hot already, and with only seconds of trash talk that passed for aforethought (for aforethought defined us, deciding when to visit, how long to stay, exactly what time we could leave and still make the flight), we decided to hit the river.

In the cool green Comal River, we lashed our tubes together with twine and floated for the next four hours. There were a lot of other people on the river that day; it was the Friday before Memorial Day. And at a certain point the crowds, floating in clumps at the center of which were tubes sunken under the weight of stocked coolers of beer, were so thick you could scarcely see the water.

But we were barely aware of the revelers, and the water below us felt divine, as did the dilatory pace down the river, the easy, lazy conversation we had, my arm around her sun-touched shoulder, the lack of anxiety I felt about our future, my return to North Carolina, the next time I would see her.

Three-quarters through our voyage we came upon a tube chute, which diverted the throngs from a dam in the river. Since she is not a strong swimmer, she decided to portage her tube, putting it in again a little past the dam. I chose the chute, and told her I would meet her on the other side. The eddy spun me in quick exhilarating circles, and in seconds the frothy channel deposited me on a shallow shelf of rocks.

Though the landing hurt, it wasn’t physical pain but separation anxiety that plagued me as I waited for her to arrive.

I decided that the river, its pace picking up again, was just another form of movement. I wanted what we had before we’d reached that dam: the two of us barely moving, lashed together, light touch and easy laughter on a spring afternoon with hours of lazy time ahead of us and a few days before we had to part.

The current spun me off to the side. I grabbed a branch on the bank and waited and with each second grew more frantic. Maybe she was ahead of me on the river. How would we ever find each other? There were buses to transport us back to where we put in, and if worse came to worst, we could meet back at the car. But I did not want to board a bus without her.

Suddenly she was alongside me, her tube spinning in a way that indicated she had decided to risk the chute. I was proud of her fearlessness and told her so.

A couple of months later, after a tearful phone call in which we decided that we could not keep doing what we’d been doing, that the distance between us was just too great, I thought of that tube chute.

A love affair is not a short story. A story hinges upon a single moment that encapsulates the conflict — a continental divide on the other side of which the water flows off to a different ocean.

Singling out that afternoon on the river, the tube chute in particular, was an artificial construct, a way for me to understand our potential future. Increasingly, that moment when we approached the tube chute, and what happened after, became the instance that proved we could outwit timing and distance, as if doing so was as simple as finding a passageway to whisk us around our obstacles and deposit us, aligned, in the wondrously slow current.

That’s how these things work in fiction. Out of the water that spring day, limping up the steps to where we would wait for a bus, I told her about landing on those rocks, and she confessed to the same fate. Later, at home, when we compared our bruises, we found we were chafed in the very same place: the so-called sit bones, so sensitive to sitting around while waiting to come or go.



More in Fashion & Style (3 of 35 articles)
Social Q’s: Nuances Attached
Read More »

Close

17/03 Indonesia to Continue Plans for Nuclear Power

March 17, 2011
By AUBREY BELFORD

JAKARTA — While the world looks on with trepidation at the nuclear crisis touched off by the earthquake and tsunami in Japan, officials in Indonesia, one of the world’s most seismically active countries, are pushing ahead with plans to build the country’s first nuclear power plants.

The nuclear plans, which are still in the early stages, are part of an ambitious proposal by Indonesia, Southeast Asia’s largest economy, to triple its electricity output by 2025 while weaning itself off imported oil and onto local coal, gas, and renewable and atomic energy. A 2006 decree by President Susilo Bambang Yudhoyono calls for 5 percent of electricity to come from nuclear and other “new energy and renewable energy” sources by then.

Proposals to build plants have been floated despite years of protests by environmentalists and community activists who argue that Indonesia, an archipelago that largely sits on a number of major fault lines, is too unstable to safely support nuclear power. As images from Japan’s disaster dredge up memories of the 2004 Asian tsunami — in which nearly 170,000 Indonesians died — these concerns have only grown.

“Nuclear power plants are inherently dangerous. And if we build them in a country as prone to disasters as Indonesia, located on the Ring of Fire, the Pacific Rim, we’re creating the potential for a tremendous disaster,” said Arif Fiyanto, a climate and energy campaigner for Southeast Asia at the environmental group Greenpeace.

“Indonesia has probably worse disaster characteristics than Japan,” Mr. Fiyanto said. “Japan has an excellent safety culture and an excellent early warning system. For the time being, Indonesia — we have to be honest — has been left far behind when it comes to this.”

Deeply entrenched corruption and a culture of corner-cutting on other large projects are additional causes for concern, he said.

The most prominent project is a proposal to build two plants with a combined capacity of 18,000 megawatts by 2022 in the provincial government of Bangka-Belitung, between the islands of Sumatra and Borneo.

The government is seeking bids for a feasibility study at the site. Supporters say both sites are far from Indonesia’s most active fault lines. Other sites have been suggested on the densely populated island of Java, as well as Madura, Kalimantan and Sulawesi.

Adiwardojo, the head of nuclear energy development at Indonesia’s National Nuclear Energy Agency, said that concerns about a disaster like that of Japan’s were misplaced because any plants Indonesia would use would have technology far more advanced than that of the four-decade-old reactors at the Fukushima plant in Japan.

Indonesia is carrying out its assessment of potential nuclear sites using standards and guidance from the International Atomic Energy Agency, Mr. Adiwardojo said.

“The important thing isn’t that Indonesia is on the Ring of Fire or there are tsunamis, so we can’t build,” he said. “No, the important thing is that we fulfill the requirements.”

Until the recent crisis, a number of governments in Southeast Asia — which, with the exception of one inactive plant in the Philippines, has no nuclear power — had been seriously reconsidering nuclear power to cope with growing populations and rising affluence.

Events in Japan, however, have led the government of Thailand to announce a freeze on developing the country’s first nuclear power plants, while the Philippines has discarded plans to activate the shelved Bataan reactor. In Malaysia, the government has said it has not yet decided whether to proceed with its nuclear power plans. But in Vietnam, plans to build a series of reactors, the first of which is projected to go online by 2020, have not been disrupted.

In China, meanwhile, the government announced on Wednesday that it was suspending approvals of new nuclear power plants and stepping up inspections at its existing plants.

In Indonesia, the move toward nuclear power has hardly been relentless. The country looks almost certain to miss a target set by Parliament to have nuclear power online between 2015 and 2019.

Another flagship proposal to build a plant on Java’s coastal Muria Peninsula, at the foot of a dormant volcano, has also lost steam in the face of local opposition — although Mr. Adiwardojo says it is still part of the government’s plans.

Within the presidential advisory body tasked with planning Indonesia’s power development, the National Energy Council, opinions are split.

Herman Darnel Ibrahim, a council member, said nuclear power needed to be studied more but was unfeasible in areas where strong community objection persisted. “To make the people happy, that’s the bottom line of development,” he said.

“If we build something and the people are not happy with it, they are worried, then maybe that development is meaningless,” Mr. Ibrahim said.

But for the majority of those drafting Indonesia’s energy future, nuclear power remains a necessity. “We have to consider our energy supply in the long term,” said Herman Agustiawan, another council member. “Our population is 240 million. We have no choice.”


Sharon LaFraniere contributed reporting from Beijing.




More in Business (7 of 15 articles)
New Details Are Announced for Europe’s Bank Stress Tests
Read More »

Close

18/03 Report Finds Wide Abuses By Police in New Orleans

March 17, 2011
By CAMPBELL ROBERTSON

NEW ORLEANS — Justice Department officials on Thursday released the findings of a 10-month investigation into this city’s Police Department, revealing a force that is profoundly and alarmingly troubled and setting in motion a process for its wholesale reform.

The report describes in chilling detail a department that is severely dysfunctional on every level: one that regularly uses excessive force on civilians, frequently fails to investigate serious crimes and has a deeply inadequate, in many cases nonexistent, system of accountability.

Using the report as a guideline, federal and local officials will now enter into negotiations leading to a consent decree, a blueprint for systemic reform that will be enforced by a federal judge.

“There is nobody in this room that is surprised by the general tenor and the tone of what this report has to say,” said Mitch Landrieu, the mayor of New Orleans, at a news conference attended by city and federal officials.

But, added Mr. Landrieu, who publicly invited federal intervention in the Police Department just days after his inauguration in May, “I look forward to a very spirited partnership and one that actually transforms this Police Department into one of the best in the country.”

The city’s police chief, Ronal Serpas, said he fully embraced the report and would be going over its findings with senior leadership later in the day.

While the report describes an appalling array of abuses and bad practices, it does not address in detail any of the nine or more federal criminal investigations into the department. These inquiries have already led to the convictions of three police officers, one for fatally shooting an unarmed civilian and another for burning the body.

Justice Department officials chose to exclude the information gleaned in the criminal inquiries to keep a wall between those investigations and the larger civil investigation into the practices of the department. But there were more than enough problems left to uncover.

While other departments generally have problems in specific areas, like the use of excessive force, “New Orleans has every issue that has existed in our practice to date, and a few that we hadn’t encountered,” said Thomas E. Perez, assistant attorney general for the Justice Department’s civil rights division.

The report reveals that the department has not found a policy violation in any officer-involved shooting for the last six years, though federal officials who reviewed the records found that violations had clearly occurred. The department’s canine unit was so badly mismanaged — the dogs were so aggressive they frequently attacked their handlers — that federal officials encouraged the department to suspend it last year even though the investigation was still under way.

The report details a record of discriminatory policing, with a ratio of arrests of blacks to whites standing at nearly 16 to 1. Calls for police assistance by non-English speakers often went unanswered.

The report also found that the police “systemically misclassified possible sexual assaults, resulting in a sweeping failure to properly investigate many potential cases of rape, attempted rape and other sex crimes.”

The problems described in the report go beyond policy failings, depicting a culture of dysfunction that reaches all facets of the department. The recruitment program is described as anemic, training as “severely deficient in nearly every respect,” and supervision as poor or in some cases nonexistent.

The department has attracted this level of scrutiny before. As bad as it appears now, the police force was far more troubled in the mid-1990s. Two officers from that era are now on death row, and the number of murders in the city at the time soared above 400.

Federal agents conducted a similar investigation of the department, but there was less cooperation by local officials and, crucially, there was no consent decree.

While the department improved for a time, the structural problems remained and festered, as Thursday’s report makes clear.

This time, there will be federal court oversight, and there is already widespread consensus that systemic police reform is needed. Confidence in the department is so low that prosecutors have trouble finding juries, as so many prospective jurors declare that they would not put any trust in the testimony of a New Orleans police officer.

The robust citizen engagement that has been a significant factor in the city’s recovery from Hurricane Katrina has also changed the dynamic, officials said. While the New Orleans police force may be troubled to a rare degree, federal officials also described the city’s appetite for systemic reform as unprecedented.

Federal officials said the team of agents assigned to investigate the department worked with police leadership as well as rank-and-file officers. Investigators also reached out to community leaders to a degree that they had not previously done.

Still, officials acknowledge that changing the department’s entrenched culture will be hard and will take years. Though Mr. Serpas, who was an officer during the reform efforts in the 1990s, has already begun addressing many of the concerns, news reports of police abuses during the Mardi Gras season have come out in the past few weeks, and the number of homicides is still stubbornly high.

“I’m not naïve about the hard work that lies ahead,” Mr. Perez said, adding that he was still optimistic. “I’m certain that we’re in a qualitatively different position than we were 10 years ago.”

Community advocates viewed the day’s announcement with a mix of hope and skepticism. Some groups had been trying to draw attention to police abuse in the city for years before their complaints were noticed by law enforcement.

“Nobody believed anything we said,” said Norris Henderson, a founder of a group for former prisoners called Voice of the Ex-Offender. He said he was encouraged that community groups were so involved in the federal inquiry, but was concerned about the level of involvement going forward.

“Will we be a part of the conversation?” he asked. “Just going to the quote-unquote criminal justice folks, well, y’all the folks responsible for this damn problem.”



More in U.S. (2 of 33 articles)
Threadbare Times, and a Rug to Match
Read More »

Close

17/03 Crisis Prompts Exodus of Executives From Tokyo

March 17, 2011
By DAVID JOLLY and KEN BELSON

TOKYO — The crisis at the nuclear power plant 140 miles north of here is leading to a steady but orderly departure of business executives from Tokyo. Foreigners in particular are among those leaving, as concerns grow about the possibility of a catastrophic release of radiation and governments urge their citizens to consider seeking safety elsewhere in Japan or overseas.

Much as in 2003, when the SARS virus slowed business around Asia, a peculiar psychology has taken hold in Tokyo, where businessmen with the wherewithal are weighing whether to decamp to cities south and west of Tokyo — or wait and see whether the nuclear emergency escalates further.

The confusion, in addition to the distraction of relocating employees, is preventing some companies from addressing urgent problems in shattered plants and facilities along the northeastern coast of the main island, Honshu, which was ravaged by the earthquake and tsunami last week.

And the oppressive atmosphere of fear has made concentrating on even routine tasks difficult. Meetings are being canceled, salesmen have given up visiting clients and stores are cutting back hours or closing entirely. Getting a table in even the most popular restaurants has suddenly become easier.

There are no open signs of panic on the streets of Tokyo. But executives from a growing number of banks, law firms, consultants and other businesses have started to rent space in Osaka or Fukuoka or other cities farther from the badly damaged nuclear reactors.

With thousands of Japanese also fleeing the quake-stricken areas in the north, travel on domestic airlines and bullet trains headed away from northern Japan has climbed, and rooms in hotels considered out of harm’s way are filling up.

In many cases, the Tokyo evacuees are expatriates, often prompted by their governments’ embassies, which have recommended that their citizens seek shelter elsewhere as a precaution. The German government, for instance, advised its citizens in Tokyo and areas north either to leave the country or head to the Osaka area. The United States Embassy said it would help fly American citizens in Japan to safer places. Britain, France, Italy, the Netherlands and Australia are among the other countries whose governments have told their nationals to consider leaving Tokyo and to refrain from traveling to Japan’s northeast. France has asked Air France to mobilize extra planes for evacuations.

Two Czech military planes landed in Prague on Thursday morning after evacuating 106 people from Japan, mostly Czechs but also several nationals of Poland, Slovakia, Bulgaria and Korea, the Associated Press reported. Also onboard were 41 members of the Czech Philharmonic Orchestra that had been touring Japan since March 6, as well as 11 children.

China has already evacuated more than 3,000 nationals from Japan’s north coast to Niigata in the west, Xinhua News agency reported.

Japanese authorities have responded to these various moves by urging governments not to sound alarmist. But Japanese companies, too, have started to move some of their employees — or give them the option of working from home. The reaction is partly in response to the reduction in train service in the Tokyo region caused by rolling blackouts that are meant to conserve energy.

The French nuclear power operator Areva is one of many companies moving workers and their families away from areas affected by the disaster or the possible path of radioactive fallout. Eighteen of the firm’s 100 employees, including Americans and Germans, left a mission they were on at the Fukishima nuclear plant when the earthquake hit, a spokeswoman said.

Since the weekend, Areva has been relocating the families of expatriate workers who want to leave Tokyo to the Kyushu region in the south, although employees considered most vital to operations have been asked to stay in the city.

Many other companies are responding in one of three ways: giving employees the option of leaving the area; moving some staff to Osaka while maintaining a skeleton staff in Tokyo, or shutting down operations in Tokyo and setting up elsewhere.

The law firm Jones Day, for instance, has shut its Tokyo office except to deal with urgent court filings. Chartis, the Japanese division of A.I.G., has moved some of its managers from Tokyo to its regional command center in Osaka. The bulk of companies, though, are letting workers decide for themselves whether to go or stay.

SAP, the German software giant, which has about 1,000 employees in Tokyo, has instructed all employees to work from home for now. The company has also given them the option of moving to hotel rooms in Kobe or Osaka, at company expense, if they choose, and to take their families with them.

An SAP spokeswoman, Angelika Pfahler, said the company took the measure shortly after the earthquake hit for safety reasons, although company headquarters here did not suffer any serious damage. Because it is a software company, it is possible for SAP to continue to operate almost normally even when workers are at remote locations, she said.

Martin Reilly, 43, an Irish software designer who works for the French insurance giant AXA, said his company had given employees the option to move, while keeping enough people in Tokyo to maintain operations. Though he said he was not fearful, Mr. Reilly was nevertheless taking the precaution of traveling to Osaka.

“I’m taking my work with me, and I can be back in three hours when this is cleared up,” Mr. Reilly said at Tokyo Station before boarding a train. “I think the chances of something happening are very small. But my parents are going ballistic. If I don’t go, my mother’s going to get on a plane and come take me away.”

The clothing retailer H&M has temporarily closed its nine stores in the Tokyo region because its employees had difficulty getting to work and were on edge while the nuclear crisis continued, said Mie Anton, a spokeswoman for the company. The planned opening of a store on Saturday has been postponed.

The disruption could provide an extra blow to Japan’s economy because so much of the nation’s business takes place in the capital, although it is too early to quantify the effect on consumer spending and business investment.

Hideo Kumano, chief economist at Dai-ichi Life Research Institute in Tokyo, said some companies were clearly taking the initiative in leaving the city, particularly in the foreign community. But short of an evacuation order, most people will remain in the city because so far, “it’s hard to judge just how dangerous it is,” he said.

Most Japanese residents, he said, “have nowhere to hide.”

The growing number of departures, sometimes with little warning, has in some cases worsened the tensions that often divide local and expatriate staff. The International Bankers Association, which represents foreign financial institutions in Tokyo, said in a statement that its 59 member institutions were operating “business as usual.” But privately, spokesmen for major Western banks said that many of their employees had chosen to take vacations now until there was more clarity on the situation.

While economic activity in Tokyo has slowed, business in cities like Osaka has picked up, a welcome development — despite the circumstances — given the sluggish economy.

Shuhei Otsuka, 24, an employee of the railroad operator JR-East at Tokyo Station, compared the number of Japanese riders in the last few days with the New Year’s holiday rush or the summer vacation travel peak.

Many of the Japanese travelers were families, or mothers with children, while the number of businessmen traveling was about normal, Mr. Otsuka said. Domestic travel agents said that reservations for flights to the islands of Kyushu and Okinawa surged starting Tuesday.

Bookings at hotels that cater to the well-heeled and to expatriates have picked up as well. Many customers who have arrived this week appeared to have left their homes in a rush, said Matsuko Akesaka, a spokeswoman for the Ritz-Carlton in Osaka. Many guests have booked rooms — which start at 58,000 yen, or $720 — for only a few nights until they decide whether it is safe to return.

“Business is nothing like during the bubble economy, but compared to the last few years, it’s picked up” in the last few days, she said, noting that her hotel had set up a playroom for children who had accompanied their parents.

Some companies are planning to stay in cities like Osaka and Kobe for far longer. Demand for office space at full-service backup operations providers like Regus and Servcorp has surged as companies set up or expand their remote operations outside the Tokyo area, said Brett Jensen, account manager for west Japan at the Osaka office of Colliers International, a real estate broker.

Other companies are expanding existing offices in Osaka and elsewhere, or signing new leases for office space.

“The nuclear issue is one of the main drivers, but there is also concern about the ability to have a stable supply of electricity even after the nuclear issue is resolved,” Mr. Jensen said. Thousands of workers could temporarily relocate to Osaka, he said, and many could remain long-term as companies decide to diversify their risks.

The influx of newcomers has been noticeable in central Osaka in recent days. Ken Shimabuku, who works for a large executive search firm in Osaka, said he had been surprised Tuesday by the number of people carrying suitcases through the streets. “It was so obvious that people were going away,” he said. “Not just foreigners, the ones coming to Osaka, but the Japanese.”


Liz Alderman contributed reporting from Paris and Jack Ewing from Frankfurt.




More in Asia Pacific (12 of 53 articles)
Indonesia to Continue Plans for Nuclear Power
Read More »

Close

18/03 Nhật ký, ngày 18 tháng 3

Từ hôm qua, có tin là có thể bị cắt điện trên quy mô lớn nến các công ty Nhật bản tại Tokyo cho nhân viên về sớm. Hôm qua tôi rời công ty lúc 4:30 pm. Hôm qua không có xảy ra cúp điện quy mô lớn. Nhưng tối hôm qua lại có động đất lớn xảy ra, ở Tokyo bị chấn động 4 hay 3.

17/03 Japan Offers Little Response to U.S. Assessment

March
17, 2011
By NORIMITSU ONISHI

TOKYO — A day after the top American nuclear official portrayed the situation at the troubled Fukushima Daiichi nuclear plant in graver terms than the government in Japan, United States’ most important Asian ally, Japanese officials attributed the diverging accounts on Thursday to a “delay” in sharing information.

But, in public at least, they offered no sharp rebuttals of the comments made by Gregory Jaczko, the chairman of the United States Nuclear Regulatory Commission, that there was little or no water left in a pool holding hundreds of spent fuel rods at Fukushima Daichi’s No. 4 reactor. He also said that resulting high radiations levels could “impact the ability to take corrective measures.”

Most Japanese citizens did not react to Mr. Jaczko’s comments, which presented a far bleaker assessment of the unfolding nuclear crisis, for the simple reason that they went nearly unreported in the Japanese news media.

“There was a slight delay conveying to the U.S. side the information about whether or not there is water,” the government spokesman, Yukio Edano, said about the No. 4 reactor. Mr. Edano was responding to a question asked by a Japanese journalist at a morning news conference — the single one that dealt with Mr. Jaczko’s comments.

But American officials in Japan appeared to continue to operate on the assumption that the danger level was higher than described by the Japanese. On Thursday evening, the United States Embassy in Tokyo offered space aboard chartered planes for dependents of embassy personnel to any American showing up at the two Tokyo area airports, Haneda and Narita. Perhaps because of what such a move implied about Japan’s own assessment of the potential for nuclear fallout, the embassy declined to provide basic details of the flights.

Karen Kelley, a spokeswoman for the embassy, said that embassy officials organizing the charter flights “prefer” not to say how many planes were leaving Japan, how many passengers were aboard or what their immediate destinations were.

American officials also continued to advise Americans to evacuate a radius of “50 miles” from the Fukushima plant, in contrast to Japanese directives that people within about 12 miles evacuate while those between 12 and 19 miles stay indoors. The difference could leave hundreds of thousands of Japanese exposed to potentially dangerous levels of radiation.

Japanese officials did not flatly deny Mr. Jaczko’s comments but hedged. Asked about the level of water in the No. 4 reactor, Yoshitaka Nagayama, a spokesman for Japan’s Nuclear and Industrial Safety Agency, said: “Because we have been unable to go to the scene, we cannot confirm whether there is water left or not in the spent fuel pool at Reactor No. 4.”

The technical nature of the issue perhaps compounded the Japanese news media’s tendency to shield the government. Reporters who cover agencies and ministries are organized in press clubs that have cozy ties with officials and decide what to report — and what not to. The lack of attention received by Mr. Jaczko’s comments was consistent in the news media.

As a result, most residents here were far more concerned with the announcement that a major blackout was being planned to conserve electricity in the Tokyo area. Department stores in this city’s most famous shopping district, Ginza, remained dark as shoppers stayed home. Restaurants closed early as many companies continued to tell their employees to stay home or those working rushed into lightly crowded commuter trains to beat the blackout.



More in Asia Pacific (4 of 53 articles)
Easy Fixes at Reactors in Long Run Are Elusive
Read More »

Close

17/03 Radiation Spread Seen; Frantic Repairs Go On

March 17, 2011

Kyodo News, via Associated Press
Fire trucks converged in preparation for spraying water at the Fukushima nuclear plant, in Iwaki, on Friday.

By DAVID E. SANGER and WILLIAM J. BROAD

WASHINGTON — The first readings from American data-collection flights over the stricken Fukushima Daiichi nuclear plant in northeastern Japan show that the worst contamination has not spread beyond the 19-mile range of highest concern established by Japanese authorities.

But another day of frantic efforts to cool nuclear fuel in the troubled reactors and in the plant’s spent-fuel pools resulted in little or no progress, according to United States government officials.

Japanese officials said they would continue those efforts, but were also racing to restore electric power to the site to get equipment going again, leaving open the question of why that effort did not begin days ago, at the first signs that the critical backup cooling systems for the reactors had failed.

The data was collected by the Aerial Measuring System, among the most sophisticated devices rushed to Japan by the Obama administration in an effort to help contain a nuclear crisis that a top American nuclear official said Thursday could go on for weeks.

Strapped onto a plane and a helicopter that the United States flew over the site, with Japanese permission, the equipment took measurements that showed harmful radiation in the immediate vicinity of the plant — a much heavier dose than the trace levels of radioactive particles that make up the atmospheric plume covering a much wider area.

While the findings were reassuring in the short term, the United States declined to back away from its warning to Americans there to stay at least 50 miles from the plant, setting up a far larger perimeter than the Japanese government had established. American officials did not release specific radiation readings.

American officials said their biggest worry was that a frenetic series of efforts by the Japanese military to get water into four of the plant’s six reactors — including using water cannons and firefighting helicopters that dropped water but appeared to largely miss their targets — showed few signs of working.

“This is something that will likely take some time to work through, possibly weeks, as eventually you remove the majority of the heat from the reactors and then the spent fuel pool,” said Gregory Jaczko, the chairman of the United States Nuclear Regulatory Commission, briefing reporters at the White House.

The effort by the Japanese to hook some electric power back up to the plant did not begin until Thursday and even if they succeed, it is unclear whether the cooling systems, in reactor buildings battered by a tsunami and then torn apart by hydrogen explosions, survived the crisis in good enough shape to be useful.

“What you are seeing are desperate efforts — just throwing everything at it in hopes something will work,” said one American official with long nuclear experience who would not speak for attribution. “Right now this is more prayer than plan.”

On Thursday, President Obama said that the crisis had convinced him to order the Nuclear Regulatory Commission to do a comprehensive review of the safety of nuclear plants in the United States.

After a day in which American and Japanese officials gave radically different assessments of the danger from the nuclear plant, the two governments tried on Thursday to join forces.

Experts met in Tokyo to compare notes. The United States, with Japanese permission, began to put the intelligence-collection aircraft over the site, in hopes of gaining a view for Washington as well as its allies in Tokyo that did not rely on the announcements of officials from the Tokyo Electric Power Company, which operates Fukushima Daiichi.

American officials say they suspect that the company has consistently underestimated the risk and moved too slowly to contain the damage.

Aircraft normally used to monitor North Korea’s nuclear weapons activities — a Global Hawk drone and U-2 spy planes — were flying missions over the reactor, trying to help the Japanese government map out its response to last week’s 9.0-magnitude earthquake, the tsunami that followed and now the nuclear disaster.

President Obama made an unscheduled stop at the Japanese Embassy to sign a condolence book, writing, “My heart goes out to the people of Japan during this enormous tragedy.” He added, “Because of the strength and wisdom of its people, we know that Japan will recover, and indeed will emerge stronger than ever.”

Later, he appeared in the Rose Garden at the White House to offer continued American support for the earthquake and tsunami victims, and technical help at the nuclear site.

But before the recovery can begin, the nuclear plant must be brought under control. On Friday, steam that was likely laced with radioactive particles was again rising over the plant, this time billowing from reactor No. 2, which suffered an explosion Tuesday. But Japanese authorities said they did not yet know the cause of the latest release.

American officials, meanwhile, remained fixated on the temperature readings inside that reactor and two others that had been operating until the earthquake shut them down, as well as at the plant’s spent fuel pools, looking for any signs that their high levels of heat were going down. If the fuel rods are uncovered and exposed to air, they heat up and can burst into flames, spewing radioactive elements.

So far the officials saw no signs of dropping temperatures. And the Web site of the International Atomic Energy Agency, the United Nations nuclear watchdog, made it clear that there were no readings at all from some critical areas. Part of the American effort, by satellites and aircraft, is to identify the hot spots, something the Japanese have not been able to do in some cases.

Critical to that effort are the “pods” flown into Japan by the Air Force over the past day. Made for quick assessments of radiation emergencies, the Aerial Measuring System is an instrument system that fits on a helicopter or fixed-wing aircraft to sample air and survey the land below.

Daniel B. Poneman, the deputy secretary of energy, said at a White House briefing on Thursday that preliminary results of the initial flights “are consistent with the recommendations that came down from the chairman of the Nuclear Regulatory Commission,” which led to the 50-mile evacuation guideline given to American expatriates. Although the worst contamination is closer to the plant, the recommendation takes into account the possibility of shifting winds or greater emissions.

The State Department has also said it would fly out of the country any dependents of American diplomats or military personnel within the region of the plant and as far south as Tokyo. Space will be made for other Americans who cannot get a flight, it said.

Getting the Japanese to accept the American detection equipment was a delicate diplomatic maneuver, which some Japanese officials originally resisted. But as it became clear that conditions at the plant were spinning out of control, and with Japanese officials admitting they had little hard evidence about whether there was water in the cooling pools or breaches in the reactor containment structures, they began to accept more help.

The sensors on the instrument pod are good at mapping radioactive isotopes, like cesium 137, which has been detected around the nuclear plant and has a half-life of 30 years. In high doses, it can cause acute radiation sickness. Lower doses can alter cellular function, leading to an increased risk of cancer.

Cesium 137 can enter the body through many foods, including milk.

On Wednesday, when the American Embassy in Tokyo, on advice from the Nuclear Regulatory Commission, told Americans to evacuate a radius of “approximately 50 miles” around the Fukushima plant, the recommendation was based on a specific calculation of risk of radioactive fallout in the affected area.

In a statement, the commission said the advice grew out of its assessment that projected radiation doses within the evacuation zone might exceed one rem to the body or five rems to the thyroid gland. That organ is extremely sensitive to iodine 131 — another of the deadly byproducts of nuclear fuel, this one causing thyroid cancer.

The commission says that the average American is exposed to about 0.62 rem of radiation each year from natural and manmade sources.

The American-provided instruments in Japan measure real levels of radiation on the ground. In contrast, scientists around the world have also begun to draw up forecasts of how the prevailing winds pick up the Japanese radioactive material and carry it over the Pacific in invisible plumes.

Private analysts said the United States was also probably monitoring the reactor crisis with spy satellites that can spot the heat from fires — helping it independently assess the state of the reactor complex from a distance.

Jeffrey G. Lewis, an intelligence specialist at the Monterey Institute, a research center, noted that the Japanese assessment of Reactor No. 4 at the Daiichi complex seemed to depend in part on visual surveillance by helicopter pilots.

“I’ve got to think that, if we put our best assets into answering that question, we can do better,” he said in an interview.

One main concern at No. 4 has been a fire that was burning there earlier in the week; American officials are not convinced that the fire has gone out.

American officials have also worried that the spent-fuel pool at that reactor has run dry, exposing the rods. Japanese officials, however, have concentrated much of their recent efforts on Reactor No. 3, which has been intermittently releasing radiation from what the authorities believe may be a ruptured containment vessel around the reactor. Temperatures at that reactor’s spent fuel pool are also high.

Perhaps because of the difficulties experienced Thursday trying to accurately drop water from helicopters, the Japanese military announced Friday that it was halting those efforts for at least a day.


David E. Sanger reported from Washington, and William J. Broad from New York. Thom Shanker contributed reporting from Washington and Hiroko Tabuchi from Tokyo.




More in Asia Pacific (2 of 53 articles)
Greater Danger Lies in Spent Fuel Than in Reactors
Read More »

Close