Monday, April 11, 2011

11/04 Số phận những cô gái nghèo lấy chồng Singapore

Thanh Niên – 07:35 Thứ hai, ngày 11 tháng tư năm 2011


Cuối tháng trước, báo Straits Times (Singapore), ra một phụ trương đặc biệt nói về cuộc sống của những cô dâu nước ngoài, khiến người đọc giật mình.

Người ngoài cuộc khó lòng biết được ở đất nước giàu có với thu nhập bình quân đầu người đứng thứ ba thế giới (theo xếp hạng năm 2010 của Quỹ tiền tệ quốc tế IMF) và mọi thứ được số hóa đến mức tinh vi, lại có những người phụ nữ sống như nô lệ. Họ là phương tiện thỏa mãn tình dục, con ở, hầu hạ cha mẹ bệnh tật của chồng.

Sống trong sợ hãi

Bỏ công việc bán hàng, May (tên các nhân vật thật đã được đổi) rời Trung Quốc sang Singapore du lịch và tìm luôn một tấm chồng ở xứ người. Những tưởng lấy một người đàn ông Singapore đáng tuổi cha mình, May sẽ có chỗ nương thân. Dè đâu, ông ta là một con nghiện cờ bạc, kiếm sống bằng nghề bán băng đĩa lậu, ngày ngày trút lên đầu vợ những lời chửi mắng thô tục và những cú đấm thẳng tay.

Mary là một cô gái Campuchia sống ở Việt Nam, cách đây vài năm, cô qua Singapore du lịch và làm quen rồi kết hôn với một người lái taxi. Cuộc sống ở xứ người là những ngày dài bị giam hãm trong 4 bức tường bởi người chồng thô bạo cấm cô ra ngoài.

Mỗi lần uống say, ông ta lại đánh đập và phun vào vợ những câu tệ hại bằng tiếng Anh và tiếng Malay mà về sau cô mới hiểu, như: “Đồ ngu ngốc. Tao có thể quẳng mày về Việt Nam bất cứ lúc nào”. Trong một lần bị chồng hành hạ, Mary gọi cảnh sát và 2 mẹ con được đưa ra ở tạm trong một nhà mở.

Dù nhẫn nhục chịu đựng, May và Mary mang trong lòng nỗi sợ hãi thường trực rằng một ngày kia người chồng bạc ác đến Cục Di trú yêu cầu hủy bỏ thẻ tạm trú dài hạn của vợ mà ông ta là người bảo lãnh. Khi đó, họ phải về nước và vĩnh viễn lìa xa con.

Theo thống kê của Ủy ban Dân số quốc gia năm 2009, có tới 41% số cuộc hôn nhân của người Singapore là kết hôn với người nước ngoài, chủ yếu là đàn ông Singapore lấy phụ nữ từ các nước châu Á khác. Độ tuổi của các chú rể này cũng ngày càng tăng, khoảng 35% trên 40 tuổi.

Tổ chức thiện nguyện Beyond Social Services (BSS) của Singapore vừa thực hiện một nghiên cứu về cuộc sống của những phụ nữ nước ngoài kết hôn với đàn ông Singapore.

Trong số 9 người mà BSS tiếp cận, có 8 cô lấy người không có việc làm ổn định, 1 người có chồng là kỹ thuật viên nhưng ông này từng bị ở tù vì không có tiền chu cấp cho vợ cũ. Trong 8 người đàn ông ít học kia cũng có 5 người từng ở tù vì nhiều tội danh khác nhau.

Khi được hỏi vì sao lại chấp nhận kết hôn với người như vậy, cả 9 cô đều trả lời: muốn thoát nghèo. Tuy nhiên, họ không biết rằng chồng họ nuôi thân còn chật vật, lấy đâu ra lo cho gia đình, Straits Times nhận định.

Sở dĩ những người đàn ông này lấy vợ trễ là bởi họ ít học và quá nghèo để có thể tìm được vợ bản xứ. Ngày nay, khi những cô gái từ các nước nghèo hơn sẵn sàng sang Singapore “tìm chồng” và giá mai mối quá rẻ, nhiều người thu nhập kém cũng có thể cưới được một cô dâu nước ngoài trẻ đẹp.

Tương lai mờ mịt

Báo cáo nghiên cứu của BSS cũng đề cập một cô gái Việt Nam. Hồng, 18 tuổi, được đưa sang Singapore bởi một công ty mai mối có văn phòng tại khu chợ Golden Mile Complex. Ngồi ở văn phòng mai mối chỉ 2 ngày, nhan sắc xinh tươi của cô đã thu hút một chàng trai ngoài 20 tuổi và mẹ của anh ta. Khốn nỗi, người thanh niên tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật cũng là một kẻ thất nghiệp nhu nhược và mọi thứ đều do bà mẹ doanh nhân sắp đặt.

Cưng chiều con trai bao nhiêu, bà này càng hành hạ con dâu bấy nhiêu. Bà cấm Hồng ra ngoài một mình hay giao thiệp với bất cứ ai. Buồn giận ai bà đều trút lên đầu con dâu. Hồng sống trong gia đình như một con ở.

Một lần hai vợ chồng đi dự một bữa tiệc mà không cho bà biết, lúc trở về, bà đuổi Hồng ra khỏi nhà. May thay, cô tìm được một chủ quán ăn chấp nhận xin cho cô giấy phép làm việc phụ bếp, nên cô có thể tiếp tục lưu lại Singapore bằng chính sức lao động của mình.

6 tháng sau, Hồng nhận được tin nhắn của chồng, yêu cầu ly hôn để cưới cô bạn gái cũ. Đó là lệnh của bà mẹ chồng. Bà này cũng buộc Hồng phải trả 1.000 SGD (17 triệu đồng) phí ly hôn.

Chung quy lại, thân phận của phần đông các cô gái nghèo, ít học, muốn thoát nghèo bằng cách lấy chồng Singapore đều giống nhau: lệ thuộc. Họ không được làm việc, không có quốc tịch hay quy chế thường trú vĩnh viễn.

Họ phụ thuộc hoàn toàn vào người chồng (vốn đã chật vật tiền nong lại thấp bé về địa vị) về kinh tế lẫn tư cách tạm trú. Bản thân họ lẫn con cái họ, vì thế, không có một sự đảm bảo nào nếu một ngày kia người chồng ngoảnh mặt.

Thục Minh
(Văn phòng Singapore)

11/04 Could a marathon ever be run in under two hours?


Record speeds

As thousands prepare for the London Marathon, the world's best face perhaps the most awe-inspiring barrier in sporting endeavour - the sub two-hour marathon. But can anyone break it, asks Chris Dennis.

A marathon of 26.2 miles (41.2km) in 120 minutes - the very thought takes my breath away.

Expert opinion on whether it is possible is intriguingly divided.

For some it is the next great sporting barrier to be broken, for others it will always remain beyond the limit of endurance. Could it happen at the 2012 Olympics?

Find out more

  • The Sub 2-Hour Marathon: Sport's Holy Grail is broadcast on BBC Radio 4 at 2000 BST on Monday 11 April.

The current world record holder, Ethiopian Haile Gebrselassie, who ran the 2008 Berlin Marathon in 2:03:59, has no doubt it could be done, but not in the next few years, ruling out the next Games.

The 38-year-old tells me: "No question. The first sub two-hour marathon will need 20 to 25 years, but it will definitely happen."

Britain's top woman runner and world women's record holder Paula Radcliffe agrees.

Men's marathon records

"Records are there to be broken and people are going to be shooting for it, but someone is going to have to run really hard to beat this one. That's the kind of mindset it will take."

Even the thought that it could be broken within a generation causes excitement.

"I'm 60. If I've got my figures right, I'll live at least 20 years, so I believe in the next 20 years we will see the first sub two-hour marathon," London Marathon race director Dave Bedford says.

But the reigning Olympic men's champion, 24-year-old Kenyan Sammy Wanjiru, who ran the distance in 2:06:32 in Beijing, believes it is beyond his own abilities.

"For me it's impossible to run two hours, but two hours two minutes, it's possible. Maybe the new generation... you could get strong people. But in this generation, you cannot talk about two hours."

Another sceptic is Glenn Latimer, one of the leading authorities on marathon running in the US. He doesn't believe it can happen in his lifetime. "Maybe that's because I'm old, but I don't see it happening in a long, long time.

"You watch these great athletes up close, an athlete as great as Haile Gebrselassie... and you could see the strain, he looks magnificent through 20, 21, 22 miles and then it starts, and then the body starts to break itself down and maintaining pace is hard enough," he said.

They both believe the record will come down to two hours and two minutes, at which point it will plateau.

Then again, 60 years ago people were saying the same thing about the four-minute mile, before Roger Bannister came along.

The science of endurance running is highly complex, but physiologically, there are three main factors which determine how quickly someone can run:

  • their maximal rate of oxygen consumption, known as VO2 max
  • their running efficiency - how quickly they can cover the ground
  • their endurance capability - what percentage of their VO2 max they can sustain

Opinion among sports scientists varies on exactly where the limit of human endeavour lies. For some, Haile Gebrselassie's current record is already pretty close, for others, there is still a way to go.

Looking at the progression of the marathon world record is fascinating.

Reducing it from 2:16 to 2:12 took seven years, 2:12 to 2:08 took 19 years, and cutting it from 2:08 to the current mark of 2:03:59 took 24 years.

By analysing actual performances and extrapolating, Francois Peronnet, a professor at the University of Montreal, calculates that the first sub two-hour marathon will be run in the year 2028.

Whenever it happens, it would mean running each mile at a four minute 35 second pace. By comparison, a decent club runner might run at a seven-minute mile pace, and a casual runner at nine or 10 minutes.

I have experienced first-hand what it would feel like to run at sub two-hour marathon pace. For just a fraction of the marathon distance.

Hooked up to a state of the art treadmill at the English Institute for Sport at Loughborough University, Leicestershire, under the guidance of two of the country's top physiologists, I ran at a 4:35 pace for 10 seconds.

It was tough - and the thought of doing it over 26.2 miles for up to 120 minutes was simply mind-boggling.

'Perfect mix'

Where most experts agree is that the first sub two-hour marathon will need several factors to come together on one day in the perfect mix.

Start Quote

Paula Radcliffe running in London marathon in April 2003

You're not even thinking - you're just running... it's all just second nature”

Paula RadcliffeWomen's world record holder

"If on the day of competition you miss one thing, you miss everything," Gebrselassie says.

First, it will need an elite athlete in tip-top condition, probably one from east Africa.

Second, it will need to be on a fast, flat course such as Berlin, London or Rotterdam. Berlin is known as one of the quickest and has produced four world records in the last 10 years.

Third, perfect weather conditions. No wind and temperatures of around 10-15C.

Fourth, decent pace-makers to lead the race and take the elite round at the right speed.

Finally, money.

As the marathon gets closer to the magic mark, race directors will dangle huge financial carrots to incentivise runners to break it. The first person to dip under two hours will run into the record books a very rich person.

Radcliffe knows what it feels like to experience a perfect mix. Back in London in 2003 she blew the women's world record (which she had set the year previously) out of the water by setting a new mark of 2:15:25.

"The fact that you feel like everything was flowing. It wasn't forced. Nothing hurt. You're not even thinking - you're just running. It's just second nature, you've trained so hard for it and race day feels easier than the training that you've done," she explains, describing the feeling of being "in the zone".

By common consent in running circles, the first two-hour marathon will be run by someone from Ethiopia, Eritrea or Kenya. But why?

I spent a few days in Ethiopia with some of the country's top runners and coaches.

Ethiopia may be one of the poorest countries in the world, but it has a formidable track record.

The likes of Abebe Bikila, Mamo Wolde, Miruts Yifter, Kenenisa Bekele, and the man they call the Little Emperor, Haile Gebrselassie, have all rolled off the country's running conveyor belt over the years.

Most of them started running soon after they could walk. Those born in the countryside, such as Gebrselassie, would run 10km (6.2 miles) or more to school and back every day. There was no other way of getting there.

Add to that the altitude (capital Addis Ababa is 2500m (8202ft) above sea level), a simple diet of mainly organic food, good weather and an extraordinary work ethic, and you see why the country's runners are so successful.

Training with young Ethiopian marathon runnersTraining with Ethiopia's elite youth runners proved they had the determination and dedication needed

For Ethiopia's elite athletes life is almost monastic - run, eat, sleep. Then run, eat, sleep. There is very little time for anything else.

I was lucky enough to join one group for a training session at sunrise on the outskirts of Addis. Just one 5km (3.1 mile) loop at moderate pace left me gulping for air, but for the elite runners, that was merely a warm-up.

I also met youngsters from Ethiopia's next generation of marathon runners - could one of them be the next Haile Gebrselassie and possibly the world's first sub two-hour marathon runner?

Their dedication and self-discipline are both humbling and awe-inspiring. Many of them feel it is their national duty to maintain Ethiopia's position as the top distance-running country in the world.

If in 20 years the marathon record is reset at 1:59:59, do not be surprised if it is done by an Ethiopian.

More on This Story

In today's Magazine

The BBC is not responsible for the content of external Internet sites

Comments

  • +5

    #1 Addis Ababa the capital of Ethiopia is nearly 8000 feet above sea level (twice the height of Ben Nevis). While ethiopians certainly work hard the physiological adaptation (ie. much greater numbers of red blood cells) needed to survive at such altitude gives them a real advantage running at sea level.

  • +2

    #2 I'm a geneticist: take it from me humans will NOT be genetically modified to run marathons faster: the sheer number of genes you'd need to modify is mind boggling. Dolly the sheep worked after 400 attempts. Currently the law prevents removing even single genes that cause cancer or severe inherited disease from embryo's never mind beating the 2hr marathon.