Tác giả: XUÂN BA
Bài đã được xuất bản.: 30/11/2011 06:00 GMT+7
Thi thoảng qua chùa Quán Sứ gặp lắm cái lạ. Thời ấy có Hòa thượng Thích Thiện Siêu trụ trì chùa Từ Đàm xứ Huế kiêm nghị sĩ. Mỗi lần ra Hà Nội họp Quốc hội lại tá túc ở chùa. Lần ấy hầu chuyện cụ mới được vỡ vạc ra cái duyên do tại làm sao mà những vị xuất gia lại mang họ Thích?
Rồi thời xa lắc, nơi đây liền dãy những nhà nghỉ, nhà chờ cho các sứ thần lân bang đến giao thiệp với Đại Việt nên có tên là Quán Sứ. Chùa cũng là trụ sở của Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Hòa thượng Thích Thiện Siêu cười nhẹ thì bây chừ (Hòa thượng người Huế) giáo hội Phật giáo cũng có cái duyên được đồng hành với dân tộc cử người giúp chánh phủ để an dân...
Đổng lý văn phòng giáo hội khi ấy là Hòa thượng Thích Thanh Tứ lần đó hỏi tôi là có thấm được chữ duyên mà Hòa thượng Thích Thiện Siêu vừa nói đó không? Rồi ngài nhỏ nhẹ rằng, duyên là căn nguyên là sự lâu bền. Ngài chỉ tay lên vòm bồ đề mướt mát trước cổng chùa, thân cây đương sùi ra những u với mấu tuổi tác, quà tặng của Thủ tướng Ấn Độ những năm đầu 60 của thế kỷ trước khiến cho mặt tiền chùa Quán Sứ nhuốm vẻ u tịch chốn thiền môn.