Tác giả: NGUYÊN NGỌC
Bài đã được xuất bản.: 27/01/2012 05:00 GMT+7
Ở tuổi tôi, ngày cuối năm thường gợi những kỷ niệm bâng quơ đâu đâu, chẳng ăn nhập vào bất cứ điều gì cả. Không hiểu sao mấy hôm nay tôi lại bỗng nhớ những người chị ở quê tôi, phố Hội, Hội An nhỏ bé của tôi, nơi chừng như cuộc đời mọi người đều bình yên, quá bình yên, mà hóa ra người nào cũng có những éo le nhiều khi đến quằn quại, mà thời gian, lạ vậy, lại biến thành những vết sẹo mỗi lần thức dậy vẫn non tươi, và nhìn theo một góc nào đó lại còn… đẹp nữa…
... Năm 1975, giải phóng Sài Gòn, tôi vào ở nhà 190 Công Lý, một hôm bỗng có một người mặc toàn âu phục trắng, đi giày trắng, để ria mép, tự tay lái xe đến tìm tôi, và tự giới thiệu là "Út Trà Ôn". Tôi vô cùng ngạc nhiên, từng nghe tên Út Trà Ôn là nghệ sĩ cải lương tài danh, nhưng có quen biết bao giờ đâu. Trò chuyện hồi lâu mới rõ hóa ra ông là chồng của chị Sâm, con gái bác Ba của tôi.
Tôi không nhớ bác Ba làm nghề gì, chỉ thấy ông đi Nam về Bắc rất nhiều, thỉnh thoảng ghé qua nhà tôi ở Hội An. Ông cao lớn, lần nào cũng đội một cái mũ cát thuộc địa trắng rộng vành. Đâu khoảng trước Cách mạng tháng Tám ít lâu, nhà bác xảy ra một việc làm rúng động cả đại gia đình chúng tôi: chị Sâm con gái ông bỏ nhà "đi rong". Ngày ấy người ta gọi con gái bỏ nhà biệt tích theo trai là "đi rong", và nhà có con gái đi rong thì xấu hổ lắm. Bác Ba tôi suy sụp hẳn sau vụ đó... Rồi Cách mạng, chiến tranh, chia cắt đất nước... Chuyện cũng phai dần. Bác Ba tôi mất đã lâu. Nếu thỉnh thoảng trong gia đình có ai tình cờ nhắc đến chị Sâm thì cũng coi như một người con gái đã mất tích.