Tác giả: KHẮC GIANG
Bài đã được xuất bản.: 11/01/2012 07:00 GMT+7
Người dân Noong Thăng coi buôn hàng trắng cũng bình thường như đi mua bán con gà, bó củi ngoài chợ; hút hít ma túy cũng chỉ như uống chén rượu ngày Tết.
Nếu coi vùng thung lũng Than Uyên, Lai Châu là một cái cốc khổng lồ, thì bản Noọng Thăng tựa như một cái quai cầm bằng sứ xù xì quay ngược vào phía trong. Nằm một mình cheo leo trên một triền dốc trắng bệch vì đá và bụi, Noong Thăng đầu tựa vào núi cao, chân đạp vào một khoảng đất ruộng khô cằn chạy thẳng ra quốc lộ 32.
Đây là bản của người Mông, và thực sự cũng chỉ có người Mông vốn quen sống ở núi cao mới cư ngụ được ở vị trí hiểm địa đó.
Noong Thăng được gọi là "bản trắng", nhưng đó không phải là màu trắng mới tinh của những mái nhà pơ-rô người Thái mới chuyển ra tái định cư, hay là màu của bụi bặm phủ dày từng tầng trên các khóm lá ven đường, mà là màu trắng chết chóc của ma túy.