Giáp Văn
Lại kể, chuyện bên nước Vệ diễn biến thế nào, bô lão và sĩ phu nước Vệ phản ứng ra sao, đều được nhất nhất báo về triều đình Tề quốc. Tề Bá Vương là Đào thấy vậy, mới họp quần thần lại phán rằng:
-Diệu kế tiêu diệt văn minh nước Vệ của ta có nguy cơ bị đám bô lão và sĩ phu bên đó phá hỏng. Vậy các ngươi có kế gì hay?
Rồi không chờ quần thần lên tiếng, Tề Bá Vương nói tiếp:
-Người nước Vệ ngoan cố kiên cường. Điều này ta đã dự liệu. Nhưng phá hỏng diệu kế của ta thì thật là quá lắm! Nhân tình hình nước Vệ đang căng như sợi dây đàn, ta kéo thêm một đầu nữa, nhất định đàn sẽ đứt.
Tể tướng nước Tề là Bảo, thấy vậy mới tâu rằng:
-Tin tức báo về cho thấy, tình hình nước Vệ ngày càng phức tạp. Dù triều đình nước Vệ đã cố công ngăn cản, nhưng đám bô lão và sĩ phu cũng không lùi bước. Đến nay đã ba lần dâng biểu, lại lôi kéo thêm vài nghìn người điểm chỉ kí tên, xem ra đại sự có thể bất thành.
-Vậy ngươi có kế gì hay, mau nói ta nghe!
Tề Bá Vương sốt ruột như có lửa đốt trong lòng. Thấy vậy, Bảo liền tâu tiếp:
-Muôn tâu! Thần đội ơn cất nhắc của bệ hạ nên ngày đêm suy nghĩ. Biết bệ hạ lo lắng chuyện thu phục nước Vệ, thần cũng ăn ngủ không ngon. Đêm qua thần đã nghĩ ra thập lục kế liên hoàn.
-Mau nói ta nghe!
Tề Bá Vương sốt ruột gắt. Bảo thấy vậy, liền hắng giọng tâu:
- Thần đọc Tôn Tử binh pháp thì thấy dạy rằng: “Việc binh là trá ngụy, có thể mà làm ra vẻ không có thể, dùng đấy mà tỏ ra không dùng, gần giả làm như xa, xa giả làm như gần. Lấy lợi mà dụ, gây rối mà đuổi, thấy khỏe thì tránh. Đầu tiên là làm mọi cách giảm nhược lực đối phương, sau rồi mới tiến hành dự định”.
-Nay tình hình nước Vệ như nồi nước sôi trên bếp, nên trước hết phải dùng kế Phủ để trừu tân, rút củi đáy nồi cho tình hình dịu xuống. Sau đó là Dục cầm cố tung, muốn bắt lại thả. Chuyện cao nguyên nước Vệ nhất định phải lấy, nhưng bệ hạ cứ xúi triều đình nước Vệ nói vống lên rằng, chuyện khai mỏ cao nguyên không liên quan gì đến nước Tề ta. Mấy vạn Tề phu ở đó cũng chỉ là hạng làm thuê, nước Vệ muốn đuổi khi nào thì đuổi. Chuyện lớn ta làm thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì. Không có gì mà lại có gì, muôn tâu!
-Hay!
Tề Bá Vương hứng chí vỗ đồi đánh đét một cái. Thấy vậy, Bảo biết mình đã nói trúng ý Đào Vương nên hớn hở tâu tiếp:
-Nước Vệ có cái biển Đông Hải, chiến lược hiểm yếu còn hơn cả cái cao nguyên khai mỏ. Nay theo ý Đại Vương ta kéo hai đầu, thì đám bô lão và sĩ phu nước Vệ lại ngỏng ra đấy cả. Như vậy là Điệu hổ ly sơn.
-Ta lại đi dây, Dương đông kích tây, hết cao nguyên lại sang Đông Hải, dân chúng nước Vệ như kiến vỡ đàn, cứ gọi là chạy theo rạc cẳng. Rồi nhân lúc tình hình nước Vệ rối ren, ta dùng kế Sấn hỏa đả kiếp, thừa cơ cháy nhà mà vơ vét làm khó nước Vệ.
-Quá hay!
Tề bá Vương không kìm được lòng, lại vỗ đùi đánh đét thêm một lần nữa, rồi giục:
-Nói tiếp ta nghe!
Bảo thấy vậy càng thêm tin tưởng, lấy hơi tâu liền một mạch:
-Cái biển Đông Hải này vốn là của tổ tiên nước Vệ từ mấy nghìn năm về trước. Ngày mới lập quốc, biết được vị thế hiểm yếu chiến lược, Lạc Long Quân là thủy tổ nước Vệ đã cắn răng xa vợ xa con ra biển canh giữ. Nay ta nhân tình hình nước Vệ rối ren mà Vô trung sinh hữu, biến không thành có, không chỉ cao nguyên mà thêm Đông Hải. Bệ hạ phen này Nhất tiễn hạ song điêu!
Tề Bá Vương nghe đến đây thì kích động cùng cực, nhổm hẳn dậy, giơ tay lên định vỗ đùi đánh đét một lần nữa, nhưng sau kịp định thần, nhíu mày suy nghĩ, nói:
-Điều này thì tiên đế đã theo đuổi suốt mấy trăm năm. Còn ta lúc nào cũng canh cánh trong lòng. Nhưng biến không thành có thật không phải dễ. Của người ta do tổ tiên truyền lại suốt mấy nghìn năm, ta không thể chốc lát mà mang thẳng về nhà.
Bảo như đã chuẩn bị sẵn, tâu ngay lập tức:
-Người xưa đã dạy Phản khách vi chủ. Ta nay là khách, nhưng Cầm tặc cầm vương nắm được triều đình nước Vệ, lại biết khuấy cho tình hình nước Vệ rối tung lên, rồi Tiên lễ hậu binh vừa đánh vừa xoa. Bệ hạ lại làm như Vệ-Tề đang thân thiết, núi liền núi sông liền sông, môi hở răng lạnh, lúc nào cũng an ủi vỗ về, rồi chờ cơ hội Ban trư ngật hổ, Ám độ trần thương thì lo gì đại sự lại không thành!
Tề Bá Vương thấy vậy mỉm cười. Tuy đã hết băn khoăn nhưng vẫn chưa yên lòng, nên lại bóp trán suy nghĩ, hồi lâu mới nói:
-Dân nước Vệ ngoan cố kiên cường, ngươi biết chứ?
Bảo thấy vậy, liền đáp:
-Muôn tâu! Dân nước Vệ đúng là ngoan cố kiên cường. Nhưng nay nước Vệ khốn khó như người dưới giếng, ta lại ném đá vào thì sao có thể ngoi lên. Mấy năm nay nước Tề ta liên tục cho mua móng trâu móng bò, mua ếch, rắn, mèo nên thất bát mất mùa, dân tình đói kém. Dân chúng lại tinh thần bạc nhược vì suốt ngày mải xem phim ảnh của nước Tề ta. Đám bô lão sĩ phu cũng đã mệt mỏi với chuyện khai mỏ cao nguyên. Còn ta thì Dĩ dật đãi lao, lo gì thưa bệ hạ!
-Vậy ngươi tính cụ thể thế nào?
Tề Bá Vương cười vui ra mặt. Bảo thấy vậy liền dõng dạc tâu tiếp:
-Trước mắt bệ hạ xúi triều đình nước Vệ vay tiền nước Tề ta, tiếp tục khai mỏ cao nguyên để ôm cái nợ vào thân. Sau lại cho mấy chiến thuyền ra Đông Hải, cớ rằng hóng mát dạo chơi, trông nom hải đảo giúp người nước Vệ, nhưng thực chất là để Thuận tay dắt dê. Chờ khi người nước Vệ sơ ý thì chiếm luôn Đông Hải. Đám sĩ phu nước Vệ thấy chiến thuyền của ta lượn lờ ở đó thì nhất định lại hét toáng lên. Ta nhân cơ hội đó mà xúi triều đình nước Vệ vay tiền của ta mua sắm tàu thuyền để trấn an dân chúng. Khi triều đình nước Vệ đã thành con nợ của ta rồi, thì nói gì họ chẳng phải nghe.
-Tiếp đến lại chơi trò Ném ngói đòi ngọc, thả con săn sắt mà bắt cá rồng. Mấy năm vừa rồi, nhờ tài nhìn xa trông rộng, bệ hạ đã cho tích trữ bạc vàng chất đầy ngân khố. Nay đã đến lúc cần dùng, bệ hạ hãy cho xuất thêm năm trăm cân vàng nữa để bôi trơn triều đình Vệ quốc. Lại ném ra một ít cho đám quan lại, mõ làng và mấy tay ngụy sĩ phu tham danh hám của. Đám này sẽ phụ họa rao toáng lên rằng nước Tề ta vô cùng thân thiện, đề phòng người Tề chỉ là chuyện con trẻ thừa cơm.
-Riêng triều đình nước Vệ, bệ hạ đã bôi trơn đến đầu đến đũa, lại ban cho mười sáu chữ vàng để bịt mắt dân chúng. Thì nay tiếc gì chẳng cho thêm mười sáu chữ nữa, mà nếu cần thì mười sáu vạn chữ cũng chẳng sao, miễn là thu phục được người nước Vệ.
-Diệu kế! Quả là diệu kế!
Đào Vương phấn khích tột độ, bật hẳn dậy, ngửa mặt cười ha hả, rồi vỗ đánh chát vào cạnh ngai vàng, quát lớn:
-Bay đâu! Y kế thi hành!
Quần thần nước Tề dạ ran rồi lui ra cắt cử việc điều chiến thuyền ra Đông Hải, tìm người viết chữ, xuất tiền xuất vàng mang sang nước Vệ.