Saturday, May 28, 2011

23/05 CẦN CÂU NÓI “ANH YÊU EM”

Thế giới phụ nữ - Số báo: 19/11 - Ngày phát hành: 23/5/2011
CẦN CÂU NÓI “ANH YÊU EM”

Mọi hôm, đứng trên hành lang tầng 4 nhìn xuống sân trường Khoa học xã hội và nhân văn, người ta chỉ thấy yểu điệu váy hồng, thướt tha váy trắng, lác đác một vài “mì chính cánh”. Bỗng một ngày, mỹ nữ trong trường được phen hồ hởi, chạy ùa ra hành lang lớp học để trầm trồ ngó ngiêng một giai lạ nhìn rất manly. Giai lạ ấy chính là Tân, anh chàng tôi quen trên mạng.

Hắn vô tình đọc được blog của tôi trong những lần tìm kiếm thông tin về ẩm thực và add nick tán chuyện cho vui. Tuy nói chuyện nhiều nhưng cả 2 chưa bao giờ đề cập đến việc gặp nhau. Vậy mà hôm nay gã ngốc lại bất ngờ tìm tôi ở lớp học, không báo trước nửa lời.

Đó có phải là một hành động lãng mạn thái quá? Với tôi, chẳng gì buồn cười và nhảm nhí bằng cái gọi là tình yêu trên mạng. Nhưng hình thức cộng với phong độ cực kỳ thu hút của Tân khiến tôi thấy hả lòng hả dạ, thấy cái gọi là Internet cũng đã mang đến cho mình một cơ may nho nhỏ để tận hưởng cảm giác trái tim đập thùm thụp trước một người con trai.

Tuy đã quen biết khá lâu trên mạng nhưng sao khi gặp hắn, tôi vẫn thấy lạ lùng, ngượng nghịu. Trái lại, hắn tỏ ra rất hồ hởi như thể tôi là bạn thân từ thuở ấu thơ của hắn, chẳng có chút ngại ngùng. Tôi nghĩ bụng “Đúng là đồ mặt dày mày dạn”.

Tân thường xuyên viết bài cộng tác cho một tờ báo mạng chuyên về ẩm thực. Tôi theo ngành du lịch nên cũng quan tâm đến vấn đề đó. Điểm chung này là duyên cớ để 2 kẻ xa lạ trở thành chỗ thân quen.

Tân hài hước, cởi mở. Còn tôi, đáo để, lạnh lùng. Tôi tự nhận thấy mình thừa tự tin để kiêu ngạo với hắn nhưng hắn lại đủ tinh tế để nhận ra mọi cảm xúc của tôi. Những rung động ban đầu quả thật vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần có nhuận bút, thể nào hắn cũng ới tôi la cà quán xá mà theo hắn là “phải tiêu cho nghèo bớt đi nếu không sẽ bị tiền đè chết”.

Một buổi tối đẹp trời, Tân chở tôi đi ăn chè. Tôi đã ngắm nghía cái lưng của hắn rất lâu, rất lâu... và đánh liều ôm lấy hắn, áp mặt vào lưng hắn. Tôi nhận thấy hắn cứng người lại, tim ngừng đập, phổi ngừng thở dễ đến... vài chục giây. Tôi ôm chặt hơn. Hắn nắm chặt tay tôi rồi cứ thế lái xe đi vòng vèo khắp các phố, đâm vào tất cả các ổ voi, ổ gà trên đường mà chẳng tìm thấy quán chè quen thuộc ở đâu. Có lẽ đấy là kiểu tỏ tình của hắn, ngớ ngẩn, kiệm lời nhưng tôi hiểu và tôi yêu.

Cả tôi và hắn đều đã trải qua những mối tình nhạt nhẽo theo kiểu “sớm nắng chiều mưa”, hôm trước mới xoen xoét nói “I love you” hôm sau đã vội vàng “goodbye my love”. Cả tôi và hắn đều đã trải qua nhiều thất bại để nhận ra những giá trị thực sự mà mình có thể tìm kiếm ở tình yêu.

Giống như bây giờ, khi cả 2 đều im lặng, chưa hề nói một lời yêu thương nhưng tôi thấy mình như đang tan chảy trong ngọn lửa tình thiêu đốt. Tôi và hắn đã trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng, những ánh mắt yêu đương, những nụ cười tình tứ.

Tôi luôn cảm nhận được tình yêu của Tân sâu sắc, nồng nàn nhưng đôi khi sao tôi vẫn thấy cô đơn, thấy thiếu vắng một điều gì đó vô cùng quan trọng. Tôi đã cố lý giải xem điều đó là gì nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là những cảm nhận mơ hồ chỉ đủ để khiến lòng bâng khuâng chứ không đủ rõ ràng để tôi có thể đem ra phân tích, mổ xẻ.

Chúng tôi tốt nghiệp, đi làm và cứ thế bị cuốn theo công việc. Tình yêu của tôi và Tân vẫn bền đẹp như thủa ban đầu, mỗi ngày nó lại dày thêm nhiều kỷ niệm. Nhưng sao tôi vẫn luôn cảm thấy sự thiếu vắng trong tình yêu?

Cảm giác đó ngày càng lớn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ chấm dứt với Tân. Ngồi sau lưng Tân trên chiếc xe Honda quen thuộc, tôi bảo: “Mình kết thúc thôi anh”. Người Tân cứng lại, tim lại ngừng đập, phổi lại ngừng thở dễ đến vài chục giây. Anh dừng xe bên cạnh một đài phun nước lấp lánh ánh trăng sao. Anh nắm chặt 2 bàn tay tôi, mắt nhìn tôi tha thiết: “Có một điều này anh chưa bao giờ nói với em. Có quá muộn không nếu anh nói rằng anh yêu em”.

Mọi cảm xúc vỡ òa trong tôi, trào dâng trong tim tôi như nước lũ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, một câu “Anh yêu em” chính là điều mà bấy lâu mình luôn cảm thấy thiếu vắng và cần được nghe. Tình yêu dù thế nào vẫn cần một lời tỏ tình giản dị như thế. Sau này, Tân chưa một lần nhắc lại câu nói đó nhưng với tôi, nó đủ dùng cho cả cuộc đời.

Dương Dung
Giới thiệu một số tin khác của tờ báo:
Áp lực của quý bà
Sau chuyện trò, còn lại hình ảnh đẹp
5 bước khiến trẻ mê sách
Hoang phí cảm xúc
Tìm lại một làn hương
Chỉ đợi bình yên
Lối thoát

No comments:

Post a Comment