Saturday, May 28, 2011

27/05 ĐẾN TRÁI TIM BẰNG… YÊU THƯƠNG

Hạnh phúc gia đình - Số báo: 21/11 - Ngày phát hành: 27/5/2011
ĐẾN TRÁI TIM BẰNG… YÊU THƯƠNG

Tình yêu với con người thật là một hạnh phúc sát cánh sinh – tử. Hãy thử nhìn đôi chim uyên ương sẽ thấy, nếu con mái chết đi, con trống cũng chẳng còn thiết sống nữa, nó buồn bã, và nhận ra rằng, nỗi buồn cô đơn đó còn khổ sở hơn cái chết, nên nó đã sớm đi đến quyết định mổ mỏ vào cây cho đến khi chết.

Đó là với đôi chim hay đa số các loài chim, chúng luôn sống có đôi, cùng bay bên nhau, hoặc cùng nhau kiếm thức ăn chăm sóc con cái. Đến khi mất bạn tình thì khổ sở chịu không thấu, nên đã quyên sinh.

Còn con người, do có đời sống cao cấp, phức tạp và phong phú hơn nên kết cục diễn biến thăng trầm nhiều nét, nhiều vẻ hơn, song cũng không khác mấy, đó là: Người ta không thể sống hạnh phúc khi thiếu bạn tình.

Bi kịch cô đơn của con người rất đắng cay, giằng xé, hành hạ và khổ não muôn bề. Nó đâu có giống bi kịch của loài chim khi tan đàn xẻ nghé hay dứt khoát và hào hùng như hình ảnh của hiệp sĩ. Đằng này bi kịch của tình yêu con người dích dắc, dằng dai, lùng nhùng như sa vào đầm lầy vậy.

Chẳng hạn có một vụ án: Hai vợ chồng sinh được mụn con gái. Vợ - chồng cãi cọ suốt ngày, rồi người vợ bỏ đi theo nhân tình nhân ngãi nào đó, đến một ngày cô vợ lại trở về sống với chồng con.

Quan hệ của họ tiếp tục căng thẳng. Cô vợ cứ lầu bầu chửi bới chồng suốt ngày suốt đêm, anh chồng không chịu đựng nổi liền thượng cẳng chân, hạ cẳng tay đánh vợ.

Điều đáng nói trong sự mâu thuẫn của họ là: Họ không thể ngừng lục đục cãi cọ, hành hạ lẫn nhau. Nếu đã mâu thuẫn tại sao không giải quyết? Giải quyết không được tại sao không chia tay? Mà đã chia tay tại sao vẫn quay về hành hạ lẫn nhau? Câu trả lời là: Con người sợ cô đơn lắm, nhiều khi người ta chấp nhận một cuộc kết đôi cãi cọ, hành hạ, còn hơn là phải thui thủi sống một mình.

Ở nhiều làng quê đã diễn ra cái cảnh mà ai cũng thấy, vợ chồng lúc trẻ cãi cọ, mâu thuẫn rồi bỏ nhau, nhưng khi về già, cô đơn không chịu thấu, nên người ta đành tìm lại nhau, sống cảnh rổ rá cạp lại còn hơn là phải sống tách biệt nhau.

Trở lại câu chuyện của hai vợ chồng trên. Một ngày cuộc xung đột diễn ra dày đặc hơn, sau mấy ngày lê thê chửi rủa liên tục, cô vợ liền khăn gói quả mướp rồi kéo con rời đi! Anh chồng nghĩ, như vậy còn lại chỉ mình ta sẽ cô đơn đến nhường nào, vợ cũng không có, con cũng không còn, cùng đường, tức khí tột độ, anh chồng liền xách dao đuổi theo, đâm cho cô vợ vài nhát, rồi tự phạt ngang cổ mình...

Giờ chúng ta hãy thử so sánh. Loài chim mổ mỏ chết để theo đuổi ý nghĩa của tình yêu chung thủy, dẫn đến cả hai đều chết. Còn trong câu chuyện trên, cả hai đều chết, nhưng chết trong ý nghĩa hành hạ và phạm tội. Cô vợ ra rả chửi rủa chồng mấy ngày liền làm chồng tức khí lên, còn anh chồng đã ra tay đâm vợ như một tội phạm mang dã tâm sát thủ, như vậy, đó có phải là một bi kịch xót xa, thê thảm, chứa rất nhiều xấu xa như thể một cuộc sa lầy giữa đầm lầy tội lỗi và dục vọng.

Các triết gia nói: “Sống tức là yêu”. Người ta không thể sống hạnh phúc nếu không có tình yêu. Vì thế mọi người đều làm mọi cách để tìm thấy nửa của mình – cũng là nửa cuộc đời mình. Tìm được rồi thì lo giữ kẻo lại trở thành kẻ mang trái tim phá sản.

Có một nhà văn Australia đã viết: “Nếu trong tim bạn không có tình yêu có nghĩa nó chẳng có gì cả”. Còn người Việt bảo: Làm thân con gái phải lo Mùa đông rét mướt ai cho mượn chồng

Nhưng qui trình của tình yêu không minh định rõ ràng là: Có rồi mới lo giữ, nhiều khi chưa có người ta đã giữ, hoặc bảo vệ che chắn thậm chí đánh chặn để không kẻ nào có thể có cơ hội có được người ta muốn yêu.

Có rất nhiều vụ bạo hành tập thể của nữ sinh gần đây làm dư luận xã hội lo ngại, đã phản ánh khá rõ điều này.

Mấy cô học trò bỗng thấy yêu một bạn trai nào đó có mẽ ngay trong trường. Bạn trai đó được những cặp mắt ảo ảnh mới lớn có khi còn nhấc lên thành thần tượng hay cái gì đó mấp mé huyền thoại.

Và các cô bỗng thấy một cô bạn nào đó lại dám cả gan tiến thẳng đến chàng, có vẻ muốn sở hữu cho riêng mình. Nguy cơ mất chàng vào tay cô ta, hoặc cô ta sở hữu được chàng, sẽ làm cho ai đó trắng tay, hoặc nhiều người trắng tay... thế là các cô nhất trí tụ họp lại, quyết định đánh dằn mặt con bé kia để nó buông tha chàng ra. Vậy là đòn ghen ác liệt đã diễn ra, có khi chỉ là cơn ghen của người đã ảo tưởng ra sự mất mát của một tình yêu chưa hề có.

Để có được bạn tình, cách phổ biến nhất là người ta vẫn phải lân la, làm quen, gần gũi, tán tỉnh, rồi chinh phục.

Nhưng gần đây, có vài vụ án khốc liệt đã xảy ra. Mấy kẻ cuồng yêu thấy cô gái đáng yêu liền cắm đầu cắm cổ dồn đuổi đòi bắt sống nàng cho bằng được. Đã thế còn trắng trợn tuyên bố, nếu cô không yêu tôi, tôi sẽ giết cô.

Đó không chỉ là lời hù dọa suông, mà mấy kẻ đó nói là làm, sau khi đã dồn đuổi, làm cô gái thất điên bát đảo, hoảng loạn tột độ vì lo sợ, nhưng vẫn không đạt được mục đích, tức là vẫn không được nàng chấp nhận, trái lại nàng còn nhất mực khăng khăng từ chối, mấy kẻ cuồng sát liền ra tay sát hại nàng bằng cả gạch vớ được ven đường, bằng cả dao thủ sẵn trong người... Kết quả cô gái chết thảm thương, còn kẻ phạm tội kia phải ra trước vành móng ngựa lĩnh án tử hình.

Để có được tình yêu đã thiên khó vạn nan. Nhưng để giữ được tình yêu thì còn khó hơn, nhân gian vẫn bảo: “Công thành đã khó, giữ thành còn khó hơn”.

Khi có được bạn đời rồi, người ta làm sao có thể giữ được người mãi mãi trong vòng tay khao khát của mình hoặc làm sao giữ được hương lửa nồng ấm qua thời gian vẫn làm lão hóa và gây mưa mục biết bao nhiêu thứ trên đời?

Khi chinh phục tình yêu, có nhiều kẻ đã dùng sức mạnh của bạo lực, thì trong hôn nhân vẫn còn rất nhiều người ưa thích đem bạo lực ra để răn đe và gìn giữ tình yêu.

Trên thế giới cũng như ở Việt Nam, có cả một trào lưu đáng báo động về nạn bạo lực gia đình, những gã đàn ông sức dài vai rộng, có khi lại còn dùng cả xà beng để đánh đập những cô vợ nhỏ bé...

Ngược lại, cũng có cả cách ăn vạ “Chí Phèo”, khóc lóc, chửi thề, đòi tự tử để níu kéo tình yêu...

Người đời nói: Tình yêu là phần thưởng của tình yêu. Tình yêu là phần thưởng cho nó, không cần gì thêm ngoài nó, người ta đã hạnh phúc rồi. Vậy thì tình yêu cũng chỉ được chinh phục và gìn giữ tốt nhất cũng bằng chính tình yêu.

Hãy đi đến trái tim bằng con đường yêu thương của trái tim. Đó là cách tốt nhất để có và giữ tình yêu. Chớ đừng đến bằng bạo lực hoặc kiểu tra tấn tinh thần nào đó mà trái tim sẽ đánh rơi tình yêu.

Nguyễn Hoàng Đức
Giới thiệu một số tin khác của tờ báo:
Bức tranh không bị lạc
Chocolate có ngọt ngào?
Lý thuyết chỉ là màu xám
Sóng gió
Bi kịch từ một trò đùa

No comments:

Post a Comment