Ước chi
Trời xanh biếc nắng trong như mật ngọt
Rót xuống trần gian một sắc vàng ươm
Những nụ hoa chúm chím hé môi xinh
Se sẽ gọi ”Kìa mùa xuân vừa tới"
Khẽ dừng bước bên hoa chừng ngoảnh lại
Chợt nhớ mình đang đứng giữa mùa xuân
Sao quấn khăn che mạng với đeo gương
Làn gió thoảng cũng ngại ngần né tránh
Tô màu phấn cành hồng đào trong trắng
Mimoza vàng rực cả góc vườn
Trên cành đang xây tổ ấm uyên ương
Chim chuyền mỏ trao nhau từng cọng lá
Nàng xuân vẫn hồn nhiên như vạn thuở
Mà thế gian vừa một cuộc bể dâu
Ước chi là mới chợp mắt ít lâu
Và ác mộng chỉ đâu trong phim truyện...
Quỳnh Chi (29/3/2011)
Fukushima 50
Làm sao có thể đền em
Một ngày tốt nghiệp trước thềm trường yêu
Trâm cài xúng xính kimono
Yasuda với icho hàng cây (1)
Làm sao đền tuổi thơ ngây
Những vòi nước mát ở ngoài công viên
Đi nhà trẻ, giờ mang thêm
Một bình nước khoáng phần mình, tội chưa...
Làm sao đền những đợi chờ
Ngày ngày đứng xếp hàng giờ trước ga
Tan tầm vội vã về nhà
Làm sao cho kịp trước giờ đón con
Làm sao đền những linh hồn
Lịm dần trong mảnh chăn đơn lạnh lùng
Chén cơm hòa với lệ lòng
Nụ cười tắt lịm trên vành môi xinh
Toan đền bằng cả đời mình !
Vô danh chỉ 180 tấm lòng
Liều đi vào cõi tử sinh
"Fukushima 50" ...mãi lưu truyền ngàn năm
Quỳnh Chi ( 27/3/2011)
(1) Nhiều trường đại học như Đại học Tokyo, Đại học Waseda v.v. đã đình chỉ ngày lễ tốt nghiệp – trong kế hoạch tiết kiệm điện của Tokyo, nên nhiều nữ sinh đã chuẩn bị áo kimono mặc trong ngày Lễ tốt nghiệp, rất buồn.
Chiều ra phố
Chiều nay ra thăm phố
Nắng vẫn tươi muôn thuở
Mẹ bồng em qua ngõ
Đẩy theo chiếc xe nhỏ
Chiều nay ra thăm phố
Quán hàng vẫn mở cửa
Nước chai không còn nữa
Ờ... để cho em nhỏ
Chiều nay ra thăm phố
Giáo đường vẫn mở cửa
Khẽ nguyện thầm xin Chúa
Bình an cho đảo nhỏ
Quỳnh Chi (0:30 AM 25/3/2011)
Còn đâu nguồn nước tinh khôi
Không sao ngăn được lệ rơi
Quấn tay những lọn tóc mây cuối cùng
Mai ngày biết có còn không
Vì đâu nên nỗi tang thương đất trời
Còn đâu nguồn nước tinh khôi
Mạch ngầm nuôi rễ cây đời nở hoa
Không còn đồng cỏ hiền hòa
Đàn bò cho sữa em thơ trên đồi
Không còn dám hứng mưa rơi
Mây giờ đã vướng bụi đời khổ đau
Nghe mưa thao thức canh thâu
Thương đời bãi bể nương dâu vô thường
Quỳnh Chi (3:00 AM 24/3/2011)
Này Đất..
Còn đang mong biển ăn năn
Lại thêm đất chẳng bằng an chút nào
Mỗi ngày mấy lượt xôn xao
Chuông reo cảnh báo lao đao mệt nhoài
Đung đưa nhà cửa rung hoài
Người ta thắc thỏm đứng ngồi chẳng an.
Làm ơn ! Đất hỡi, ngủ ngoan
Xuân về sẽ thưởng một vườn đầy hoa
Quỳnh Chi (22/3/2011)
Ăn năn
Bây giờ biển có ăn năn
Làm sao chuộc lại lỗi lầm biển ơi
Giận ai cuồng nộ nhất thời
Biển dâng sóng cả cuộn trôi đất liền
Còn đâu lòng biển dịu êm
Đưa thuyền cập bến bình yên những ngày
Làng thôn tang tóc ngợp trời
Em thơ ngơ ngác giữa đời bơ vơ
Biết tìm đâu mái nhà xưa
Nền trơ xóm vắng vi vu gió lùa
Vặn mình vật vã sóng xô
Những lời thống hối xa đưa muộn màng
Quỳnh Chi (15/3/2011)
No comments:
Post a Comment