Wednesday, March 30, 2011

30/03 'Hãy nhường một tý tình thương, có người đang cần lấy điều này' của Kim Giao

Thứ tư, 30/3/2011, 13:18 GMT+7


Nhật Bản, 29 Mar 2011

Hơn nửa tháng đã trôi qua từ “ngày ấy “… cuộc sống đã phần nào trở về sự ổn định. Người ta không còn nhắc nhiều đến những chuyện đã qua trong trận động đất nữa, truyền hình đã phát thanh lại những chương trình ca nhạc kịch film, nhưng xen lẫn trong đó là những lời kêu gọi động viên, đại loại xin hãy góp sức đoàn kết để vượt qua khó khăn hiện tại. Mình thích những câu kêu gọi hết sức ngắn ngủi nhưng hiệu quả đã làm mọi người phải nghĩ lại và cố gắng: “Hãy nhường một tý tình thương, có người đang cần lấy điều này, một chút xíu sự tiết kiệm điện của bạn đó”, hoặc “Ai cũng cùng góp sức thì chúng ta sẽ vượt qua “… , “Không sao đâu, Bạn không chỉ một mình, còn có mọi người trên tòan thế giới”.

Ngoài đường dần dần cũng đông đúc hơn, người ta bắt đầu mua sắm trở lại nhưng chủ yếu vẫn chỉ mua thực phẩm và đồ gia dụng gia đình. Có cảm giác không khí chung quanh thật yếu ớt như một người bị bệnh nặng thật kiệt quệ, giờ mới bắt đầu bước ra khỏi nhà để vào những sinh hoạt thường nhật.

Các vùng Kanto (bao gồm Tokyo và các tỉnh phụ cận) bắt đầu vào lịch cúp điện thường xuyên, thay phiên nhau theo từng khu vực được thông báo cụ thể. Khi bị cúp điện thì không nói làm gì, vào giờ có điện họ vẫn tiết kiệm “tất cả nhường điện cho miền Bắc” điện chỉ được sử dụng vừa đủ để thắp sáng.

Thành phố đêm về, ngày xưa lộng lẫy ánh đèn giờ hiu hắt mặc dù mọi sinh họat vẫn như cũ, các cửa tiệm vẫn cứ mở, nhưng tắt tấm bảng hiệu, chỉ để tờ giấy đơn giản: “Tiệm đang bán, xin mời vào” hoặc trong tiệm không bật lò sưởi người ta vui vẻ mặc áo ấm co ro vì lạnh. Bãi đậu xe trước đây vừa đậu vào là có cái càng chắn lại, phải trả tiền giữ xe mới hạ càng xuống cho xe ra, giờ thì tiết kiệm điện người ta cũng cho máy nghỉ, chỉ để bên cạnh cái thùng giấy để người gửi xe tự giác bỏ tiền vào.

Sống ở Nhật bao nhiêu năm mình chưa bao giờ thấy được trọn vẹn ánh trăng, vì trăng đã bị những ánh đèn lấn át ánh sáng, còn giờ đây thấy trăng ở xứ này mà như “trăng của quê mình “ vào những ngày cúp điện trải chiếu nằm ở ngoài sân để ngắm trăng, nhờ cúp điện, mình thấy bớt cái cảm giác lạc lõng ở xứ người. Ở đâu trên trái đất này mọi người cũng cùng chung một bầu trời một trái đất, vậy thì phân chia biên giới phân chia lãnh thổ để làm gì nhỉ.

“Nhân chi sơ tánh bổn thiện". Vì không kêu gọi đó thôi, mọi người ai cũng có một tấm lòng, vấn đề là đánh thức người ta dậy và hành động với tấm lòng đó chứ đừng để ngủ quên chỉ dừng lại trong suy nghĩ…

Người Nhật quen sống tiện nghi vậy mà bây giờ không ai phàn nàn với sự bất tiện của sự tiết kiệm điện, vì họ biết được rõ sự cố gắng của họ sẽ đem đến cho người khác chút gì đó…

Hôm nay mình đã leo bộ đến tầng thứ mười của tòa nhà vì có điện mà người ta lại ngắt điện không cho sử dụng thang máy, leo mệt quá mình định mở miệng càu nhàu nhưng nhìn sang thấy bà bầu và ông già bên cạnh đang ráng leo bộ, mình lại im.. Người ta thế mà cũng “cố” thì mình cũng phải “gắng”. Chứ biết sao …

Có người đồn rằng điện sẽ thiếu cả năm nữa, sắp đến mùa hè không có máy lạnh không có thang máy không biết làm sao đây… Mà thôi đó là chuyện của mùa Hè, biết đâu đến đó mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Gạo và xăng dễ mua hơn trước nhưng nước suối đóng chai lại khan hiếm, lượng phóng xạ tuy không nhiều nhưng để đề phòng người ta tìm uống nước suối nhiều hơn trước. Đến các siêu thị quầy nước suối trống trơn, hoặc chỉ bán một người được 2 chai nhỏ, một số nhà máy liên quan đến nước uống đã đóng cửa vì không có nước sạch để sản xuất. Cái gì chứ không có nước sạch thật là vất vả, nhưng mà nghĩ cho cùng nếu cẩn thận được việc nước uống thì nước rửa rau, nước rửa chén, nước nấu ăn, nước để tắm chẳng lẽ dùng nước suối c , đã nhiễm thì nó vào bằng mọi cách chứ đâu phải chỉ từ nước uống. Tự nhủ thầm thôi thì nhắm mắt uống đại cho xong, biết đâu “dĩ độc trị độc” lại chữa được bệnh gì đó vốn có trong cơ thể mà mình chưa biết.

Gần đây đã bắt đầu bớt những trận động đất nhẹ, bầu trời trong hơn tươi sáng hơn. Tuy chưa hòan chỉnh, đường xá lên các tỉnh phía Bắc bắt đầu thông để mang hàng hóa và những người tình nguyện viên đến chỗ của những người bị nạn. Các khẩu phần thực phẩm và thuốc men, vật dụng cá nhân tăng lên hơn trước nhưng người già và trẻ em bệnh nhiều hơn. Thì lạnh đến thế làm sao mà chịu nổi…

Tại các tỉnh phía Bắc những nơi trực tiếp bị thiệt hại thiên tai người ta đã bắt tay vào việc tái kiến thiết, còn ngổn ngang đau lòng lắm nhưng họ đã buộc chặt lại cái khăn trên đầu và nói: Hãy cho chúng tôi thời gian, chúng tôi sẽ làm lại “. Đa phần dân chúng các vùng ven biển sống bằng ngư nghiệp, giờ đây biển thì loang dầu, nước thì nhiễm phóng xạ, họ ưu sầu nói : “Không biết chúng tôi sẽ làm gì đây nữa , mất cái nhà có thể xây lại nhưng mất cái thuyền mất, cái nghề chẳng biết phải làm sao“, nghe mà xót xa chi lạ.

Tivi chiếu một gia đình thật xui xẻo từ nơi xa họ mới dọn đến thành phố Iwaki để lập nghiệp, trước ngày sóng thần đổ vào 2 ngày họ vừa mới khai trương tiệm ăn mới. Sóng và động đất đã phá tan tất cả, người chủ miệng cười nói rằng sẽ làm lại mà nước mắt lại chảy dài. Có nên tin không vào số phận …!!!

Bây giờ nối lại được thông tin, nên ở đâu trên tivi trên radio va trên mạng đều nghe các lời nhắn tìm thân nhân, cha mẹ vợ chồng con cái tìm nhau táo tác: “Tôi là …đang ở khu tập trung …muốn liên lạc với ….Nhà cửa sập hết cả rồi … mất hết cả rồi … nhưng sức khỏe vẫn tốt, đừng lo lắng cho tôi“. Hầu như đó là mẩu tin nhắn chung, họ sợ người thân lo lắng cho họ hơn là bản thân đang gánh chịu bất hạnh …Những người may mắn thì được hội ngộ, còn nếu không may mắn thì vẫn cứ mãi hoài tìm kiếm.

Đêm qua mình mất ngủ với hình ảnh bà già người ta phỏng vấn trên tivi, bà ấy nói trong tiếng khóc: “Tôi nhớ vào lúc đó tôi đã cầm tay ông ấy, cầm chặt vậy nè - bà ấy siết hai bàn tay lại với nhau để diễn tả - Vậy mà khi tôi tỉnh lại chỉ còn mình tôi, ông ấy đã đi đâu mất rồi, bà chỉ ra biển khơi và nấc lên…có phải ông ấy ở trong đó không?”.

Ôi biển !, biển hiền lành biển đẹp là thế, tại sao lại có khi giận dữ để phải làm bao nhiêu người đau khổ? Biển có nghe bà già nhắn nhủ đó không, nếu biển còn đang giữ ông già biển hãy trả lại ông ấy cho bà ta nhé, trời còn lạnh lắm bà già cứ mãi đi tìm ông già như thế thì tội tình lắm biển ơi!!!

Japan, 29 Mar 2011

Tong Kim Giao

* Viết vừa xong thì cũng vừa lúc có trận động đất nhẹ. Theo thống kê vào chiều ngày 29 tháng 3, số người chết trong trận động đất và sóng thần vừa qua là: 11168 người. Số người mất tích là : 16.407 người


Cac bai khac cua chi Kim Giao:
Mang mùa xuân cho người, để lại tôi mùa đông

No comments:

Post a Comment