Công chúa Mỵ Huyền đẹp mê hồn. Phụ vương chiều nàng, cưng như trứng, hứng như hoa.
Cho đến năm 16 tuổi, Mỵ Huyền sống một cách hồn nhiên, thật hạnh phúc. Nàng chẳng để ý gì đến ái tình, hôn nhân.
Phụ hoàng của Mỵ Huyền thường nói:
- Muốn làm chồng Mỵ Huyền, phải có tài năng xuất chúng, nhất đời.
Một số vương tôn, công tử nghe được điều đó lại càng ra sức học luyện những tuyệt kỹ, xuất quỉ nhập thần.
Khắp nơi thiên hạ đều biết và thán phục 4 nhân vật có tên Thái Bình Tứ Kiệt.:
Triển Hầu có biệt tài bắn tên. Chàng xử dụng cây cung thần, bắn tên xa vài trăm thước. Không con chim nào thoát được Triển Hầu khi chàng đã giương cung bắn nó
Hoài Bá biết cách kết mây trời chế được một bộ máy biết baỵ Bộ máy này có khả năng chở được hàng trăm người ngựa bay thật cao, thật xa, thật nhanh
Hưng Công học được thần nhãn từ một vị Phật sống, luyệt được cặp mắt thần, có thể nhìn khắp nơi trên trái đất
Nhưng kiệt liệt hơn hết là Đan Vương. Đan Vương lúc đó đã hơn 40 tuổi, ông ta cho rằng khi muốn có vật gì, phải tìm cách lấy được vật đó, khi muốn làm điều gì, phải làm được điều đó với bất kỳ giá nào. Tham vọng của Đan Vương vượt cả trong lúc sống, ông muốn tên tuổi ông phải được truyền lại muôn đời, ai ai cũng phải biết. Ông có được phép thần thông biến thân thành một con chim đại bàng khổng lồ, một quạt cánh bay trăm dặm, sức mạnh kinh hồn.
0o0
Người bạn từ thuở bé của Mỵ Huyền là công tử Trấn Nam hình như không cho thấy mình có tài gì đặc biệt. Chàng là con trai duy nhất của một người anh họ xa, nhưng là bạn thân của nhà vua. Vì cha của Trấn Nam mất sớm, mẹ chàng xin vào làm giúp việc trong cung. Bà mang theo Trấn Nam để phụ bà và xin nhà vua cho chàng được học trong Hoàng Tộc Giám.
Vì từ bé sống trong xóm chài nghèo, công tử Trấn Nam bơi lội giỏi, biết nhiều trò chơi nhân gian, và đặc biệt là rất hiếu hạnh.
Khoảng lúc 8-9 tuổi, công chúa Mỵ Huyền thích lẻn ra ngoài hoàng cung đi chơi với Trấn Nam. Cô phải lấy bùn thoa lên mặt, và tay, chân để làm lem luốc mặt, cho người dân không nhận ra công chúa cành vàng lá ngọc.
Hai trẻ vui thích rủ nhau đi mò cua, bắt ốc, hái hoa, xem tổ chim ... Cho đến ngày bị mẹ Trấn Nam bắt gặp. Bà ra lệnh cấm ngặt Trấn Nam không được vào cung để rủ Mỵ Huyền đi chơi, vì đối với phép vuạ lệnh nước, đó là một đại trọng tội.
Từ đó hai trẻ xa nhau, dù cùng sống trong hoàng thành.
0o0
Vào ngày công chúa Mỵ Huyền được 16 tuổi, phụ hoàng và mẫu hậu của nàng tổ chức hội mừng trong 3 ngày. Nhiều tội nhân được tha về. Dân chúng vui vẻ, xác pháo hoa đầy đường.
Những đại gia, thế tộc có con trai trẻ đều được mời đến hoàng cung ăn tiệc. Các vương tôn, công tử hiểu ngay đây là cơ hội cho nhà vua tuyển phò mã, và do đó họ phải tìm cách để phô trương tài năng.
0o0
Vào ngày tiệc, sau khi đã được mời ăn, các vương tôn, công tử được mời vào sân trong hoàng cung dự đố vui, làm văn, thi tài. Khoảng 20 người đứng đầu trong mọi bộ môn còn lại trong đó có Triển Hầu, Hoài Bá, Hưng Công và Trấn Nam được đặc biệt vào uống trà, ăn bánh với nhà vua,
Bữa tiệc được tổ chức trong sân thượng uyển, gồm hai bàn. Bàn trên là bàn của nhà vua, ngồi cùng Đan Vương cùng vài đại thần. Đan Vương là em họ nhà vua, chúa miền Bắc. Nhà vua quí tài Đan Vương nên mời ông ta tới dự tiệc, trong vai trò đại thượng khách chứng nhân.
Hoàng hậu, công chúa và một số thị tỳ ngồi chờ sẵn ở một gian cung nhỏ về phía trái của sân.
Khi tất cả đã được mời ngồi vào bàn, vua thân rót trà vào tách của mình, rồi ra lệnh thị tỳ châm trà mời mọi người còn lại, sau đó, miệng rồng tươi mở:
- Trẫm và hoàng hậu rất vui lòng khi tổ chức buổi tiệc nhỏ này. Mục đích là để giới thiệu cho con gái của trẫm, là công chúa Mỵ Huyền được gặp và ngưỡng mộ tài năng của các khanh, những nhân tài, thiên tài trẻ ưu tú của đất nước. Công chúa Mỵ Huyền con ta sẽ ra đây gặp gỡ các khanh để được học hỏi.
Khi công chúa Mỵ Huyền từ gian cung bước ra, chim chóc như ngây ngất bởi nhan sắc của nàng nên bặt quên tiếng hót, khi bước chân nàng qua cầu để vào sân, những con cá cũng trố mắt ngừng bơi. Cổ tay của nàng đeo một cái vòng với những cái chuông cực khéo, làm từ nhiều loại kim loại lạ, hiếm, phát ra những âm thanh êm tai rất nhã.
Mỵ Huyền đi tới trước bàn của nhà vua cúi người chào tạ, rồi xuống ngồi bàn dưới cùng đám người trẻ.
Tất cả đều ngây ngất trước vẻ đẹp, tiếng nói của Mỵ Huyền. Ngay cả Đan Vương. Không, phải nói, nhất là Đan Vương. Ông này như bị hớp mất hồn, quên cả thân phận cao cả của mình, và tuổi tác của mình, ông ta lên tiếng ngay xin ngỏ lời cầu hôn với Mỵ Huyền
- Chẳng cần rắc rối cầu phò mã nào khác. Xin vương huynh cứ gả công chúa cho ta. Lấy ta, biên thùy hai nước thêm vững bền, có thêm điều tốt, từ nay mắt, môi hai nước là một; biên thùy, hải đảo được tính đại đồng, hơi thở của chúng ta thành một...
0o0
Nghe Đan Vương ăn nói ngược ngạo như vậy. Mọi người đều tỏ vẻ hãi hùng, bất mãn. Hoàng hậu vội kêu thị nữ ra mời công chúa Mỵ Huyền vào lại tiểu cung. Không ngờ Đan Vương nổi máu hung hãn, cười lên sằng sặc:
- Đây là ý trời để ta làm vua xứ này. Công chúa Mỵ Huyền phải là vợ của ta. Ta đưa hạn cho triều đình này phải lo tổ chức đám cưới trong 3 ngày, ta sẽ đem công chúa về lại dự đám cưới kết thân hai nước. Trái lời, thành sẽ tan, lũy sẽ sập, dân sẽ bị hủy diệt, mà công chúa cũng phải về ta.
Nói vừa dứt, Đan Vương xoay mình 3 vòng hóa thân ra một con hắc điểu khổng lồ, vỗ cánh bay lên, che ngợp ánh trời, quắp công chúa Mỵ Huyền bay về phương Bắc.
Hoàng hậu trong cung ngã ra bất tỉnh, nhà vua vội hội họp các quan tìm cách đối phó, 20 người công tử cũng được phép tham dự.
0o0
Lúc đó, công tử Hưng Công vội trổ thần nhãn, tri huệ ra tỏa bốn phương vũ trụ, thấy được Đan Vương, dưới dạng hắc điểu, bay về đậu trên một ngọn núi thật cao tên là Hạp Lã.
Ngọn núi đó ở cách triều đình trên 60 ngày đường thủy bộ. Trong lúc mọi người hoang mang bí lối, công tử Hóa Bá mới cho người mang cái máy mây trời lại, và thưa với nhà vua tuyển 100 người ngựa để cùng lên cái máy đó.
Nhà vua, 20 người trẻ tuổi tài hoa cùng 1 đám võ quân võ tướng mang ngựa và binh khí lên ngay cái máy, hình thù như một cụm mây đầy có cánh. Cái máy mây bốc lên cao bay một thoáng đã đến đậu ngay gần hang đá chỗ Đan Vương dấu công chúa.
Tuy nhiên, không một ai dám vọng động, vì sợ tổn thương tới công chúa. Triển Hầu mới lên tiếng:
- Chỉ cần có ai dụ được Đan Vương ra khỏi hang, ta sẽ bắn hắn gục ngay
Công tử Trấn Nam bèn lên tiếng, nhờ công tử Hưng Công xem coi bây giờ công chúa và Đan Vương đang ở đâu. Công tử Hưng Công bèn dùng thần nhãn xem và nói:
- Hiện giờ Đan Vương đang ở trong hang giữa, ra sức thuyết phục công chúa Mỹ Huyền ăn, nhưng công chúa cứ lắc đầu, tuôn lệ từ chối. Đan Vương coi mòi không dám làm công chúa mất lòng, cũng ra vẻ khó xử, loay hoay đứng lên ngồi xuống, đi đi vào vào ...
0o0
Công tử Trấn Nam nghe vậy, bèn nói với công tử Triển Hầu rằng:
- Công tử hãy mang cung tên, nấp cạnh tảng đá kia, tôi sẽ tìm cách để Đan Vương cùng công chúa rời khỏi hang.
Sau đó, quay qua công tử Hóa Bá, công tử Trấn Nam nói:
- Xin nhờ công tử đan mây cho dầy, thổi vào hang động ngay để làm mờ mắt Đan Vương
Nói xong, Trấn Nam ra đứng gần cửa hàng, hát một bài đồng dao mà thuở bé đã cùng công chúa Mỵ Huyền học từ một bà vải:
Đừng ăn cá chép Hồ Tây
Hãy ăn hoa quả, ở ngay, sống lành
Công chúa Mỵ Huyền trong hang, tự nhiên thấy mây dầy bay đầy chung quanh mình, mù mịt chẳng còn thấy gì, nhưng nhờ nghe thấy tiếng hát quen thuộc, vội đứng vùng lên chạy vội về hướng tiếng hát, ra được gần tới cửa hang. Đan Vương tuy bị chới với lúc đầu nhưng cũng kịp biến hình thành chim, dựa theo tiếng chuông đeo tay của công chúa Mỵ Huyền, kịp thời bay ra đến cửa hang. Con hắc điểu (tức Đan Vương) vội sớt ngang công chúa Mỵ Huyền từ ghềnh núi bay lên cao, đảo vòng định hướng.
Đúng lúc đó, một mũi tên của công tử Triển Hầu đã xé gió bay đến cắm phập vào cánh phải của con hắc điểu
0o0
Con chim ré lên một tiếng thảm thiết, rồi xệ cánh, quay mòng mòng trên bầu trời phía trên vực thẳm. Công chúa Mỵ Huyền sợ quá ngất đi, hai cặp mắt nhắm nghiền.
Nhiều tiếng thét vang lên. Chỉ vài giây sau, con chim sa xuống vực, công tử Trấn Nam vội bay người nhẩy tung ra khỏi bờ vực, cố mong chụp lại công chúa Mỵ Huyền. Công tử Triển Hầu bắn vội hai mũi tên mầu nhiệm như hai cán chổi thần xốc hai nách của Trấn Nam, bay về hướng con chim. Công tử Hóa Bá cũng kịp thời đẩy một đám mây bay đỡ dưới chân công tử Trấn Nam.
Tất cả sau đó rơi hút xuống vực phủ mây, rời xa khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ có công tử Hưng Công là thấy được rõ ràng đám mây và hai cây thần tiễn đã giúp cho hoàng tử Trấn Nam, đỡ được cả Đan Vương, lúc đó đã hiện hình người trọng thương, và công chú Mỹ Huyền đáp an toàn dưới chân núi .
0o0
Một lần nữa, nhờ vào cỗ máy mây, nhà vua cùng mọi người hoan hỉ đưa công chúa Mỵ Huyền về lại hoàng cung.
Vài ngày sau, nhà vua, hoàng hậu và các quan đại thần họp nhau bàn kế sách. Để tỏ tình hòa hiếu, nhà vua thả cho Đan Vương về nước, vì mũi tên đã làm cho cánh tay phải của ông ta vô dụng, con chim không thể bay với chỉ một cánh. Nhà vua cho vời 20 công tử, cùng những quan quân đã tham dự cuộc giải cứu, đến sân chầu. Nhà vua phán:
- Trẫm cám ơn tất cả các khanh đã lao tâm, khổ trí trong chuyện vừa qua. Nhưng 3 người có đại công là công tử Hưng Công, công tử Hoa Bá, và công tử Triển Hầu, nhờ vào những tài phép xuất thế đã giúp cho việc tìm thấy chỗ dấu công chúa, tới được nơi cách xa ngàn vạn dặm, cao thấu trời và bắn trọng thương được một nhân vật cực kỳ nguy hiểm là Đan Vương. Ba công tử này, gia thế cũng cao sang, xứng đáng làm phò mã. Nhưng vì trẫm chỉ có một công chúa, cho nên, trẫm quyết định cho mỗi công tử kể tên vào ở trong triều 3 tháng, để có dịp cùng công chúa tìm hiểu nhau. Đúng 9 tháng sau, trẫm sẽ để công chúa được quyền quyết định ai sẽ là phò mã. Riêng người có công thứ 4, là công tử Trấn Nam, trẫm cho chức quan giúp dân trồng trọt. Tất cả những ai còn lại, trẫm thưởng cho 1 cây lụa và 1 bộ cung tiễn.
0o0
Chín tháng sau đó, nhà vua lại cho vời 20 công tử, cùng những quan quân đã tham dự cuộc giải cứu, đến sân chầu.
Nhà vua ngạc nhiên khi thấy dung nhan của công chúa Mỵ Huyền tiều tụy, ủ dột, ông bèn đưa mắt nhìn về phía ba công tử Hưng Công, Hoa Bá, và Triển Hầu, như dò hỏi.
Cả ba công tử đều sợ hãi, cúi đầu. Nhà vua đập bàn, thét hỏi:
- Chẳng lẽ ba công tử khinh công chúa, không đủ tài sắc sao, mà đã hất hủi con yêu của trẫm như vậy ?
Cả ba công tử quì sụp xuống, rồi lần lượt bẩm khai mọi chuyện.
Sự thật là cả ba đều đã cố gắng hết sức để làm cho công chúa vui lòng.
Công tử Hưng Công không ngày nào là không dùng cặp mắt thần thông huệ nhãn nhìn mọi nơi, mọi chuyện rồi kể lại cho Mỵ Huyền, từ chuyện sao trên trời, đến san hô dưới biển, từ chuyện con ong hút mật, đến chuyện gấu trắng vùng tuyết.... Công tử rất thích thú khi thấy mọi điều lạ lùng bao nhiêu thì công chúa chỉ vui được 1 chút, sau đó tỏ vẻ chán chường bấy nhiêu. Ba tháng được chia phép huệ nhãn là ba tháng đọa đầy của công chúa Mỵ Huyền.
Về phần mình, công tử Hoa Bá đã dùng cỗ máy mây, đưa công chúa Mỵ Huyền giao du khắp mọi nơi danh lam, thắng cảnh. từ bao chốn thành thị phồn hoa, qua tới những khu rừng rậm rạp, hay những bãi sa mạc mênh mông. Công chúa Mỵ Huyền kiệt sức ngay sau một tuần bay bổng từ nơi này qua nơi khác. Ba tháng trời mây cũng đã là ba tháng địa ngục của nàng.
Công tử Triển Hầu là người đã dạy công chúa Mỵ Huyền cách bắn cung và vào rừng săn bắn. Nhìn thấy những con chim, con thú bị sát hại dưới những mũi tên, Mỵ Huyền đã mất mọi niềm vui. Và ngay cả sau đó công tử Triển Hầu chỉ bắn vào những vật vô tri, nhưng ba tháng cung tên cũng không đem lại chút niềm vui nào cho công chúa Mỵ Huyền.
Nghe xong chuyện, nhà vua hiểu rằng không phải do lỗi của công tử nào cả. Ông bèn quay qua hỏi công chúa:
- Vậy chứ bây giờ con muốn ta làm gì cho con vui
Công chúa Mỵ Huyền cúi đầu e lệ:
- Xin phụ vương cho con được
Đừng ăn cá chép Hồ Tây
Hãy ăn hoa quả, ở ngay, sống lành
Nhà vua, và hoàng hậu hiểu ý, cho phép công chúa ngày ngày ra khỏi cung, ra giúp dân trồng trọt, cải thiện đời sống.
Ba tháng sau đó, nhà vua thấy công chúa tuy có đen ra, nhưng duyên dáng, yêu đời và đằm thắm lạ thường. Nhất là trong nhân gian, những tiếng ca, câu hát ca tụng ơn đức nhà vua, hoàng hậu, công chúa được sáng tác và hát mọi nơi.
Một năm sau đó, trong nước có lụt to, thế mà, nhân gian không một tiếng kêu than. Công tử Trấn Nam, công chúa Mỵ Huyền đi mọi nơi giúp quan, dân chỗ thì thoát nước, chỗ lại đắp đê, giúp cho đất nước thoát nạn to.
Ngay cả Đan Vương, nhớ ơn công tử Trấn Nam đã cứu mình thoát chết, cũng cho người gửi gạo, vải cứu trợ. Ba công tử Triển Hầu, Hoài Bá, Hưng Công cũng hăng hái
đem gia nhân, gia tướng cùng với công tử Trấn Nam giúp dân chống lụt.
0o0
Kết luận 1:
Cuối cùng thì nhà vua, hoàng hậu cũng chấp nhận cho công tử Trấn Nam lấy công chúa Mỵ Huyền.
Không nghe nói ngai vàng có về tay hai người đó không. Nhưng huyền thoại về công chúa Mỵ Huyền vẫn còn được kể vào những đêm trăng sáng, và cả những ngày bão lụt.
Phạm Thế Định
Thêm: Khi đọc xong câu chuyện này, boss của người viết cho là tiểu thuyết thuộc loại "truyện kể cháu nghe", có tính "văn dĩ tải kinh, tải đạo" quá, và đề nghị thay đoạn kết luận như sau, xin dành quyền quyết định lấy phần kết luận nào về cho độc giả:
Kết luận 2:
Cuối cùng thì nhà vua, hoàng hậu cũng chấp nhận cho công tử Trấn Nam lấy công chúa Mỵ Huyền.
Không nghe nói ngai vàng có về tay hai người đó không. Chỉ biết, công tử Trấn Nam và công chúa Mỵ Huyền sống rất thọ. Đến giờ phút lâm chung của công tử, công chúa Mỵ Huyền có hỏi:
- Bây giờ phu quân sắp ra đi, nhưng thiếp vẫn còn một thắc mắc mà không dám hỏi, phu quân có chiều thiếp lần cuối để soi sáng thắc mắc đó hay không?
Công tử Trấn Nam gắng gượng gật đầu.
Công chúa Mỵ Huyền thố lộ:
- Phu quân đã liều mình, tung người ra khỏi bờ vực để cứu thiếp, thế tại sao lúc phụ hoàng không tuyển phu quân vào tên những người có thể được làm phò mã, phu quân không một điều oán trách?
Công tử phều phào, nhưng cặp môi già lão không dấu được nụ cười:
- Đó là vì, phụ hoàng và ta đều biết được 1 điều bí mật
- Điều đó là gì ?
Trước khi thở làn hơi cuối, Trấn Nam còn cố nói:
- Đó là ai đã ẩy ta rơi ra ngoài vực đúng ... lúc ... đó
Phạm Thế Định và boss
__,_._,___
----- Forwarded Message -----
From: Dzung T <dzungthedinh@yahoo.com>
To: ""Exryu-ww-Forum@yahoogroups.com"" <Exryu-ww-Forum@yahoogroups.com>; ""exryu-ww-vannghe@yahoogroups.com"" <exryu-ww-vannghe@yahoogroups.com>
Sent: Sunday, October 9, 2011 7:08 PM
Subject: [Exryu-ww-Forum] Thần Thoại Mỵ Huyền
From: Dzung T <dzungthedinh@yahoo.com>
To: ""Exryu-ww-Forum@yahoogroups.com"" <Exryu-ww-Forum@yahoogroups.com>; ""exryu-ww-vannghe@yahoogroups.com"" <exryu-ww-vannghe@yahoogroups.com>
Sent: Sunday, October 9, 2011 7:08 PM
Subject: [Exryu-ww-Forum] Thần Thoại Mỵ Huyền
No comments:
Post a Comment