Em tôi
Tôi nhìn trừng trừng cái gói Ba mang về và để trên ghế salon, một gói bằng khăn lông màu xanh có hình những trái tim màu trắng, không hiểu trong gói đó có cái gì…
Hôm nay Ba về khuya, Mẹ đang ngồi xem phim không ngẩng mặt lên khi nghe tiếng cửa mở, Ba ôm cái gói lớn đến để trước mặt Mẹ và nói nhỏ giọng ngập ngừng :"Cái này …là của anh, Em hãy thông cảm…", lúc đó Mẹ mới ngẩng mặt lên quay sang nhìn Ba và nhìn vào cái gói lớn để trên bàn, không sờ đến Mẹ hỏi: "Cái gì vậy?" Ba nói: " Em xem đi " Mẹ chồm người đến nhìn vào cái gói, mặt bổng đổi sắc kêu lên " Trời, anh nói của anh". Ba nói không nhìn lên, mặt xa vắng :" Vâng của Tôi, mong Cô chăm sóc giùm". Mẹ đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào Ba bằng ánh mắt đầy oán hận, chưa bao giờ tôi thấy Mẹ nhìn Ba kỳ lạ như thế, Mẹ không nói nửa lời,quay người bỏ vào phòng, đóng sầm cánh cửa lại. Ba thở dài và cũng đứng dậy, đến gõ cửa phòng Mẹ nhưng Mẹ không mở cửa , vậy là Ba bỏ lên lầu.
Bây giờ chỉ còn mình Tôi ngồi trong căn phòng vắng lặng với tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ. Tôi mò tới gần cái gói khăn và nhìn vào trong, một em bé đang ngủ say, mặt hồng hồng như con búp bê của Tôi mỗi đêm vẫn ôm ngủ, thật dễ thương. Tôi quên cả mọi chuyện, ngồi say sưa nhìn gương mặt trẻ thơ đang ngủ.Vậy là sao nhỉ, Ba nói nó là của Ba, nghĩa là……nó là em của Tôi sao, nhìn kỹ Tôi thấy em giống Ba quá đỗi.Nghĩa là sao ??? Em của tôi nhưng không phải của Mẹ sinh ra nghĩa là Ba đã…Tôi rùng mình không dám nghĩ tiếp và chợt hiểu cái nhìn của Mẹ hồi nãy , Mẹ không ồn ào la hét nhưng tôi biết Mẹ đau lắm , đau đến nghẹn lời …
Ba của tôi , Ba luôn ân cần dịu dàng , Ba luôn vui vẻ với Mẹ con tôi , Ba luôn tất bật với công việc , Ba là người Cha mà tôi từng tự hào , Ba là người chồng gương mẫu . Vậy mà …Ba đã phản bội Mẹ con tôi , Ba đã có em bé với người đàn bà khác và bây giờ lại bế em về nhờ Mẹ nuôi .Trời ơi , làm sao Mẹ chịu đựng được nỗi đau này .Tôi thấy nghẹt thở bởi bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng bất ngờ...
Bỗng Em trở mình cựa quậy và mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, bắt gặp Tôi nó nhoẻn miệng cười…Tôi bối rối..phải làm sao đây, Tôi không có em, nên không biết phải làm sao, Tôi bế em đi tìm Ba, Ba đang đứng trên sân thượng hút thuốc.Tôi đến gần mà Ba vẫn không hay biết, Tôi đặt em vào tay Ba, Ba giật mình khi thấy Tôi đứng sát bên, Ba giơ tay đỡ lấy em và bật khóc , rồi hỏi Tôi : "Con ghét Ba lắm phải không?" Tôi chớp mắt và thật tình không biết trả lời sao, sự việc bất ngờ quá mà trước đây Tôi không bao giờ nghĩ đến, cũng như Tôi chưa bao giờ thấy Ba khóc như bây giờ "Nếu con thương Ba con hãy thương em, tội nghiệp mẹ nó chết rồi", con bé 15 tuổi như Tôi lúc đó không hiểu rõ làm chuyện gì nhưng nhìn thấy Ba khóc cũng òa khóc theo, em bé cũng khóc theo, ba cha con ôm nhau khóc trong bóng tối của sân thượng với bầu trời đêm , với những làn gió mạnh thổi oan hàng cây trước ngõ, Tôi lờ mờ cảm nhận cơn bão đang ập xuống căn nhà Tôi.Một nỗi đau bắt đầu thành hình …
Và thế là, Tôi trở thành người chị bất đắc dĩ, hay đúng hơn là người Mẹ bất đắc dĩ vì mọi chuyện về em Tôi phải lo cả. Mẹ không hề nhìn đến Ba và em, ngay sau hôm đó Mẹ bỏ nhà đi gần một tuần. Ba và Tôi vất vả vì có em và đây cũng là lần đầu tiên không có Mẹ lâu đến thế. Sáng sớm Ba đem em đến gửi nhà thím Tư hàng xóm, chiều Tôi đi học về ghé nhà thím Tư đón em về. Em dễ chịu hầu như không biết khóc, chỉ cười, bú sữa no là ngủ…Thím Tư bảo : "Trời thương, mà nó cũng biết thân biết phận nên dễ nuôi".Mẹ không nói chuyện một câu, như người đột nhiên bị câm , ngay cả tôi hỏi gì Mẹ cũng nhìn tôi chăm chú nhưng không trả lời . Mẹ thu mình trong phòng , không bật đèn , không đọc sách , không xem tivi , mẹ chỉ nằm nhìn trừng trừng trần nhà
Nhưng chuyện vắng nhà của mẹ càng ngày càng tăng, Mẹ đi đâu, làm gì không nói, Ba hỏi mẹ chỉ im lặng nhìn Ba bằng ánh mắt…..mà Ba không thể nào nhìn lại tiếp tục. Không có cãi cọ, không có khóc lóc, không có cật vấn , không có những màn đầy kịch tính như Tôi thường thấy ở Tivi, chỉ một sự im lặng bao trùm, Ba và Mẹ không nói chuyện với nhau, hay nói đúng hơn mỗi lần Ba muốn nói gì với Mẹ là Mẹ đứng dậy bỏ vào phòng khóa cửa….Mẹ như cái bóng lặng lờ, không nói không cười, không ăn cơm chung và tránh mặt Ba , hễ thấy Ba về là Mẹ bỏ vào phòng, có lần tôi thấy mắt Ba đỏ hoe khi Ba đến sát Mẹ nói gì đó mà Mẹ hất tay Ba đứng dậy…
Sau đó Mẹ đem về thật nhiều len và bắt đầu cứ hễ rãnh tay là ngồi đan, không hiểu là mẹ đan làm gì mà đan liên tục ngày đêm. Còn Ba thì bối rối, bơ phờ, Ba thức thật khuya, tóc bạc thật nhanh, hút thuốc thật nhiều, thỉnh thoảng uống rượu và nhìn chầm chầm vào khoảng không hàng giờ…Có hôm Ba chợt gọi tôi vào, Tôi bế em vào ngồi cạnh Ba, Ba đưa tay vuốt tóc tôi và em như muốn nói gì nhưng hình như tôi quá bé để ba chia sẻ hoặc tâm sự ,nên ba chỉ tần ngần nhìn 2 đứa,thở dài rồi hôn lên tóc hai chị em, rồi bảo " con ngoan lắm, cám ơn con chăm sóc em ….thôi con đi ngủ đi".
Tôi đặt em ở nhà tên là Bin. Em bắt đầu biết bò và nghịch ngợm, có bữa em nhặt được cuộn len mẹ đang đan dở dang lên và nghịch rối rung, Mẹ bắt gặp, giật mạnh cuộn len trên tay em và giờ tay tát thật mạnh vào tay của em, em khóc thét bò đến bên tôi , dùi đầu vào người tôi tức tưởi khóc, mẹ hét lên: " Lần sau phải giữ nó không được để nó đến đụng vào đồ của tôi, cái thức rác rưởi tha vào nhà…, cả mày nữa rãnh quá…dưng không đi ôm con người khác".Tôi bàng hoàng nhìn Mẹ, Mẹ dịu dàng, Mẹ hiền lành của tôi giờ đã trở thành người khác, bàn tay nhỏ bé của em in hằn dấu tay đỏ của Mẹ, trái tim nhỏ bé của tôi in hằn vết rạn chân chim…
Bin lớn nhanh như thổi , em bắt đầu biết đi nhưng chưa biết nói , chiếu chiều tôi ghé nhà trẻ đón em về, gặp tôi nó đi lạch bạch thật nhanh đến miệng cười toe toét, em thật đáng yêu…Tôi vốn thích có em nên chuyện chăm sóc em tôi làm tự nguyện vui vẻ không nề hà .Một hôm em bật nói , em gọi tên tôi theo cách gọi của Ba , g.iọng kéo dài ngân nga Tôi mừng rỡ dạy em nói và em nói theo từng chữ một nhanh chóng . tôi quên Mẹ không chập nhận em , bế em vào phòng khoe với Mẹ em đã biết nói , Bin hồn nhiên đến sát Mẹ ôm Mẹ và nói theo "Mẹ, Mẹ "…nhưng Mẹ trừng mắt nhìn em , xô ngã em và tối đó Mẹ bỏ cơm .
Hôm sau Mẹ sắp nhiều vali ra và bỏ đồ vào trước mặt Tôi và Ba, Tôi nhìn Ba, Ba nhìn Tôi , hai cha con nhìn nhau và hiểu mẹ sắp làm việc gì đó, Ba hỏi nhỏ: " Em lại đi à", Mẹ nhìn Ba thách thức : " Lần này tôi đi luôn, anh đem thằng nhỏ bỏ vào cô nhi viện đi thì tôi ở lại, giữa nó và tôi anh muốn ai ở lại.." Ba hốt hoảng gương mặt tái xanh, tôi ôm chằm Mẹ và khóc " Mẹ đừng bỏ con". Mẹ lạnh lùng : " Cái này con hỏi Ba con đi, do ông ấy quyết dịnh cả". Ba nói " Cho anh một thời gian đi để anh thu xếp". Mẹ cay đắng : " Anh có biết khi sự tin tưởng đã bị đánh mất thì lời nói của anh không còn giá trị nữa, tôi không còn tin anh bất cứ điều gì ...". Ba năn nỉ mẹ vào trong phòng để nói chuyện, Tôi không hiểu Mẹ và Ba nói chuyện gì mà 30 phút sau Mẹ hầm hầm giận giữ, đôi mắt đỏ ké từ phòng bước ra xách vali đi thẳng không ngoay đầu nhìn lại, mặc cho Tôi chạy theo níu kéo…
Và thế là Mẹ đi và không về, chỉ thỉnh thoảng mẹ gọi điện thoại cho Tôi hoặc đón Tôi ở cổng trường, dẫn đi ăn đâu đó…Ba càng ngày càng trầm tư ít nói, nguợc lại em bắt đầu nói nhiều , líu lo cả ngày.. .Em chỉ hình Mẹ và hay hỏi tôi "Mẹ đâu hở chị" Tôi trả lời "Mẹ đi làm xa " và em tin đó là thật …
Thời gian trôi nhanh, Tôi vào đại học, ngày tôi thi đậu mẹ đón tôi trước cổng trường với bó hoa rực rỡ, Mẹ dẫn tôi đi ăn, không ngăn được tôi cay chua hỏi Mẹ :" Chuyện của Ba, Mẹ giận thì giận Ba đi, sao Mẹ lại nỡ bỏ con" Mẹ nhìn tôi xa vắng và trả lời :" tại con mang một nữa dòng máu bạc tình của ông ấy", tôi nghe ù lỗ tai, tôi có tội tình gì sao mẹ lại nỡ lòng như thế… mẹ tiếp lời : " mẹ chưa thể nào chấp nhận được hiện thực cho dù trôi qua mấy năm…, mẹ đã yêu , đã đặt hết niềm tin vào người đàn ông đó, vậy mà ông ta đã tàn nhẫn, quá tàn nhẫn với mẹ " , tôi nhìn mẹ như người xa lạ : thế là hết, Mẹ không còn là Mẹ của Tôi, trong mẹ chỉ còn sự hận thù, câm phẫn…Tôi chưa yêu chưa biết khi yêu bị phụ bạc sẽ ra sao, nhưng nhìn thấy Mẹ, Tôi bỗng sợ tình yêu và cầu mong mình đừng yêu thương ai cả để khỏi phải chìm vào nỗi đau như Mẹ.
Mẹ đi được bốn năm thì Ba dẫn về một người đàn bà và bảo rằng đây là Dì "Dì sẽ chăm sóc em phụ con một tay, chứ ba thấy con vất vả quá, vả lại ba cũng mong con thông cảm" …cũng lại chữ "thông cảm" Tôi nghe cay đắng vỡ òa..ba của tôi đó sao, những người đàn bà đến rồi đi không làm ba tỉnh lại hay sao…cho dù gì, tôi không thể trách Mẹ , dù Mẹ bỏ rơi tôi, nhưng cho đến giờ Mẹ vẫn chưa lập gia đình với người khác, còn Ba tại sao lại như thế...Lần đó Tôi đã khóc, khóc thật nhiều với bao nỗi niềm dồn nén,bao nhiêu tủi hờn giờ bộc phát, Tôi khóc một đêm và sáng ra Tôi bảo với Ba rằng Tôi muốn vào ký túc xá học cho gần trường… Ba níu kéo nhưng không mặn mà lắm…với lý lẽ "Ba là đàn ông không thể sống mãi với sự cô đơn " ...và thế là Tôi ra đi, để em lại với Ba và người đàn bà có gương mặt trắng xanh, đôi mắt như mắt mèo mà Ba bắt Tôi gọi là Dì
Thỉnh thoảng Tôi về thăm em, em lớn nhanh như thổi, em có gương mặt thật đẹp, ánh nhìn trong veo đến lạ lùng, và giọng nói ríu rít như chim.Trong nhà vẫn vậy, Ba giữ nguyên đồ đạc, vẫn treo hình của mẹ và tôi trên tường, ba tâm sự với tôi rằng Ba không yêu Dì bằng Mẹ, Ba vẫn thương Mẹ ..vv…Tôi nhìn Ba lạ lẫm,tại sao đàn ông khó hiểu như thế, Ba vẫn còn yêu Mẹ mà tại sao ba lại sống với Dì,Và tại sao sống với Dì ba vẫn treo hình Mẹ trong nhà .Tôi đã 21 tuổi, thế mà chưa một lần dám yêu ai, khi ba Tôi hỏi " Con đã có người yêu chưa?" .Tôi trả lời " Chưa, con sợ gặp người đàn ông phụ tình" Tôi nói xong và đắc thắng nhìn thấy gương mặt rúm ró lại vì nỗi đau của Ba, không hiểu từ lúc nào trong Tôi cũng đã nảy mầm sự cay độc và thích làm người khác đau?.
Phần em ,em gọi Dì bắng Dì , em ngoan nên Dì không phàn nàn nhiều về em ,Dì và Ba không có con nên Dì chăm sóc em cũng tốt .Có lần em năn nỉ tôi chở em đến gặp Mẹ, sau nhiều lần từ chối không được hôm đó tôi đã chở em đến gặp Mẹ . Mẹ bị bất ngờ do tôi không nói trước nên gương mặt trắng bệch khi tôi đẩy em đến chào Mẹ…Mẹ bối rối khi nhìn thấy em vì thật sự em giống Ba y hệt .Tôi không ngờ khi em đột nhiên hỏi Mẹ :"Mẹ có thương Bin không vậy " .Ánh mắt van xin chờ đợi của em thật tội nghiệp , anh mắt ngơ ngác của trẻ thơ, ánh mắt mà không thể nào Mẹ nỡ nhẫn tâm làm em thất vọng , ánh mắt đã làm Mẹ bối rối , Mẹ ngập ngừng nói lãng sang chuyện khác nhưng tôi biết có lẽ em đã làm Mẹ chút nào xiêu lòng khi em khóc, ôm Mẹ không chịu ra về, Mẹ đã không hất em ra như lúc em còn bé…Hình như trái tim Mẹ đã mềm đi , khi tôi bắt gặp Mẹ vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn theo hai chị em cho đến khi đi khuất
Sau gần một năm chung sống với Dì, một ngày nọ Ba gọi điện bảo Tôi về nhà, Ba bối rối đưa tôi xem bức thư Dì viết với nội dung rằng Dì phải ra đi vì Dì biết rằng Ba vẫn còn yêu Mẹ, Dì không thể chấp nhận làm cái bóng như vậy nữa..vv….Hỏi ra tôi mới biết là Dì dẹp hình của mẹ đi , Bin không chịu nên Dì mới nói 'Mày tưởng mày con của bả hả thằng nhóc " em khóc và kể lại với Ba , Ba và Dì cãi cọ nhau , cuối cùng hôm sau Dì bỏ đi . Ba thở dài và lần này Ba im lặng không nói gì, chỉ buồn vời vợi nhìn Tôi. Đêm đó Ba ôm đàn hát :"Từng người tình bỏ ta đi như dòng sông nhỏ, ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa" …Tôi nghiệp Ba , lại cô đơn một mình .Cũng chính vì sự im lặng không nói gì của Ba, cũng vì bắt gặp ở Ba sự cô đơn đến tội nghiệp, nên tôi lại khăn gói trở về nhà ở với Ba và em.
Một bữa dọn phòng Tôi bắt gặp trong quyển truyện tranh của em tấm hình của Mẹ, mặt sau em nghuệch ngoạc viết:"Mẹ của Bin, Bin nhớ Mẹ". Trời! Tôi thấy mắt mình cay cay. Em của tôi có tội tình gì, người lớn đã làm khổ em và cả Tôi. Tại sao Ba lại sinh ra em làm gì cho em của tôi khổ như thế .Đêm đó ôm em ngủ tôi mơ thấy mình được bé lại, gia đình có cả 4 người cùng tung tăng trên đường phố… Giấc mơ xa vời !
Một hôm khi tôi đang đi thực tập thì được tin Mẹ bị tai nạn xe đang nhập viện, Tôi chạy bay về đến bệnh viện thì thấy Ba và em đang ở trong phòng, Mẹ nằm mê man, Ba khóc đỏ hoe mắt, Bin cũng thế, em ôm chầm Tôi chỉ vào Mẹ và hỏi: Mẹ có chết không hở Chị? Tôi chỉ biết khóc…
Ba về nhà lấy thêm đồ dùng, Tôi ở lại bệnh viện với Bin, tội nghiệp nó sợ Mẹ bỏ đi, ngồi ở ghế sát giường Mẹ, em ngủ mà tay không chịu rời tay Mẹ. Mẹ hôn mê gần 2 ngày là 2 ngày liền Tôi không thể nào rút Bin ra khỏi Mẹ được, em đeo cứng Mẹ. Cả tôi, Ba và y tá đều bất lực không thể đưa em về nhà, nó nghe ai bảo xếp con hạt bằng giấy Mẹ sẽ khoẻ nên cả ngày em cậm cụi ngồi xếp đầy con hạt giấy treo đầy quanh giường của Mẹ. Bin không chịu đi học , nó tự điện thoại vào nhà trường xin nghĩ học, Thím Tư vào thăm mẹ cũng lắc đầu và lại bảo 'mấy đứa nhỏ vầy trời sinh sao giàu tình cảm và khôn ngoan …"
Mẹ mê đã hơn 2 ngày .Ba như cành cây gục xuống , hình như sự chịu đựng của Ba đến đây cạn kiệt , tôi như người phục nữ đảm đang phải lo toan mọi chuyện . Sáng nay Tôi đi mua ít thức ăn, khi trở lại phòng Tôi đã không tin vào mắt mình, Bin đang được nằm bên cạnh Mẹ, em ngủ và Mẹ đã tỉnh. Mẹ đang ôm em và nhìn em trìu mến…
Tôi reo lên: "Mẹ không sao hả Mẹ". Mẹ gật đầu bảo đã tỉnh lại hồi nãy , giờ chỉ bị choáng hơi nhức đầu , ở vết thương còn đau nhưng không sao. Nghe tiếng tôi và Mẹ nói chuyện, Bin giật mình, em ngơ ngác nhìn quanh và reo lên khi thấy mẹ nhìn: " Ôi Mẹ, Ba nói Bin không ngoan nên Mẹ bỏ đi, Bin hứa sẽ không làm Mẹ buồn nữa, Mẹ đừng bỏ Bin nha Mẹ ,Bin hứa mà , Mẹ tin Bin đi …" Mẹ bật khóc khi nghe em nói: Mẹ gật đầu: "Ừh ! Mẹ sẽ về với Bin" Lần nữa Tôi không tin vào tai mình, Tôi quay người lại nhìn Mẹ ngờ vực ," mẹ nói cho Bin yên lòng phải không ?"Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời từng chữ " Mẹ thật sự về với tụi con"…Tôi và Bin cùng hỏi "Thật không " Mẹ gật đầu lần nữa Tôi mới tin đó là sự thật. Bảy năm trôi qua lại có thể có ngày hôm nay sao …
Bên ngoài tiếng Ve mùa hè kêu in ỏi, Tôi muốn hét lên át tiêng Ve, Tôi muốn lao ra khoe với bất kỳ ai được gặp: "Mẹ của Tôi, và là Mẹ của em sẽ về…sẽ về….mọi người có biết khônng….!!!!!
Sự tha thứ rồi cuối cùng cũng đã đến …
Viết xong ngày 23-02-2012.
Tống Kim Giao
Kim Giao
----- Forwarded Message -----
From: Tong Kim Giao <kimgiao@motiti.com>
To: Hồ Thị Ái Như <ainhu@hoangthaithanh.com>; Kim dinh Tong thi <bupbekidi61@yahoo.com>; dangochai@yahoo.com; DANG TAN CUONG <datacuong@yahoo.com>; Uy Do khac <dokhacuy@yahoo.com>; Do ThongMinh <dothongminh2001@yahoo.com>; Duong Tho <duongtho@gmail.com>; haitrieuworld@yahoo.co.jp; Kim Ho <kimanh83@yahoo.com>; Le Manh Truy <lmtruy@gmail.com>; Lq Son <lqson_shinsei@yahoo.com>; Nguyentu Giaotien <nguyentu_giaotien@yahoo.com.vn>; nhatky <nhatky@tbz.t-com.ne.jp>; Phan van Hien <pvhienyk@yahoo.com.vn>; Nguyen Ngoc Diep <suzuki_diep@hotmail.com>; SY THAN <sytrongthan@hotmail.com>; Tuan <tangminhtuan79@yahoo.com>; Anh-Thu Nguyen <thukhth@yahoo.com>; ton nu Hue Tam <tonnuhuetam117@yahoo.com>; NGUYEN TE <toyoshokai@jcom.home.ne.jp>; Long Tong <tpthanhlongvn@gmail.com>; pham trai <traipham124@yahoo.com>; Chung Tran Van <tranvanchung1952@yahoo.com>; ttsanh <ttsanh@hcm.vnn.vn>; Tu Anh Tran <tuanhtran_2003@yahoo.com>; Tu Chan TRAN <tuchantran@yahoo.com.au>; Cong Tung Thai <tungthai@videotron.ca>; Nguyen Khoa Tu <tunguyenkhoa@gmail.com>; To Buu Luong <vilotbl@ybb.ne.jp>; VONG DOAN <vongdoan@gmail.com>; Vo Ha <vonoha@gmail.com>; xiu_lovely1@yahoo.com; yen le thi hoang <yenlth2004@yahoo.com>; cuong tong <charlie.t365@gmail.com>; Minh Tran <minhtran5139@yahoo.com>; L D <thedang4@gmail.com>
Sent: Friday, February 24, 2012 11:10 AM
Subject: than tang
KG than tang moi nguoi mot truyen G moi viet ...Chuc moi nguoi vui khoe
TKG
Chị Kim Giao đã qua ngòi bút của một người nhạy cảm, đa tình, rất quan tâm đến sự hạnh phúc của tình người. Chị thấy nó đơn giản, chỉ với một chút quan tâm đến người mình yêu quý, mình sẻ được tất cả. Nhưng con người thỉnh thoảng chỉ vì một chút an tâm vì đã vào được cái ngôi nào đó, quên đi những tình cảm cần phải cho nhau, chia sẻ cho nhau để giữ được mãi cái tình cảm mà mình muốn chỉ giử riêng cho mình. Tha thứ của mẹ thật ra là mẹ đã tha thứ cho mình, tha thứ cho cái sơ xuất, thiếu quan tâm với người mình yêu quý, nên một phút lở lầm vì thiếu quan tâm đấy, kết quả đã đem đến cho mẹ những tình cảm như bị phản bội. Nhưng rồi, mẹ biết đấy không phải hết là lỗi của ba, thằng em về đến nhà ban đầu là biểu tượng của sự phản bội, không, đúng ra là sự sơ xuất của mẹ, quên đi những tình cảm đã dành cho bố trong những năm tháng đầu, sau đấy mẹ lại thấy thằng bé là một sự nhắc nhở cho mình, thằng em không có tội gì cả, ngược lại nó là biểu tượng mẹ là người đáng quý nhất, biểu tượng sự hối lỗi của bố, biểu tượng của tình thương mà bố cho mẹ là lớn nhất, mẹ là người đáng quý nhất. Bây giờ nó lại là phần thưởng của mẹ vì mẹ đã biết rằng không có người phụ nữ nào chiếm giữ được vị trí và tình cảm trong lòng của ba bằng mẹ. Mẹ không phải là nạn nhân, xem ra người phụ nữ, dì của tác giả, mẹ của thằng em lại là nạn nhân đáng thương, người ấy không bằng mẹ mọi mặt, không khéo léo, đảm đang như mẹ, người đàn bà ấy đã phải ra đi ... chắc là bố rất ngậm ngùi ... xem ra thì xã hội cũng rất tàn nhẩn, người thông minh, đảm đang, là những người sẻ chiến thắng ... mẹ đã chiến thắng. Hạnh phúc giờ đây chắc hẳn sẻ vững bền hơn bao giờ hết. Còn bố thì thế nào nhỉ? ... bố chỉ mong những ngày còn lại là những ngày êm đềm bên con cái, không bao giờ mà bố dám quay lại những ngày mà tình cảm dạt dào bên cạnh người mình yêu quí, chia sẻ tình cảm với mình nữa, tuy là tình cảm này dù ở tuổi nào chúng ta, ai ai cũng đều cần và muốn có.
ReplyDeleteDo khac Uy