Friday, October 21, 2011

Truyện ngắn Erotic Người lớn - đọc cuối tuần


Đôi lời của chủ blog:Xin giới thiệu truyện loại Tân Liêu Trai được đăng trên diển đàn exryu-ww-forum


Erotic
Loại Tân Liêu Trai

Lời Mở Đầu:
Câu truyện dưới đây được chính tác giả xếp vào loại văn "gợi tình". Nó được viết hoàn toàn để thỏa mãn nhu cầu sáng tác nghệ thuật. Tác giả chỉ phổ biến toàn thể câu truyện đến một số bạn bè đã trưởng thành, và không cảm thấy bị ảnh hưởng xấu khi đọc nó.
Tuyệt đối cấm in ấn và phổ biến ra xã hội nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Phạm Thế Định



Cổng Xô Còn Vọng


Ngõ ban sơ hạnh ngân đài
Cổng xô còn vọng điệu tài tử qua

(Bùi Giáng)


o O o

(Câu chuyện được kể bởi một nhân vật tạm gọi tên là Vũ Thâu, sau một thời gian khoảng 15 năm hoàn toàn mất dấu trong vòng thân hữu. Một ngày, người viết tình cờ nhận được cú điện thoại của anh gọi đến từ Paris . Anh vượt gần 600 cây số đến thăm, lại cãi nhau chuyện chính trị như thưở nào. Sau đó anh mời lên Paris ăn , và kể lại cho nghe câu chuyện sau đây)

o O o

Mùa xuân năm đó tôi rời khu học xá Kokusai gần ga Okubo, để về sống tại vùng ngoại ô. Căn phòng thuê với giá rất rẻ, chỉ cách trường khoảng nửa tiếng đi bộ.

Vốn là người mê không khí ma quái của Bồ Tùng Linh, lẽ ra tôi đã phải bị chinh phục bởi căn nhà gần như hoang tàn này. Bạn hãy thử tưởng tượng, một cái ngõ khá dài, một bên là vách tường của một hãng làm thực phẩm cũ kỹ và vài căn nhà hoang vắng, một bên là cánh đồng dành để vài giáo sư làm thực nghiệm nông học cho trường đại học.

Khi trời xập xoạng tối, cái ngõ nhìn vào hun hút như không đáy, đi khoảng hai phút thì hết khoảng tường, sau đó đến một hàng cây thưa. Căn nhà tôi ở trọ nằm hẩm hiu bên cạnh hàng cây đó và là điểm chấm dứt của ngõ, vì về phía sau và bên kia căn nhà, cánh đồng lại ôm bọc và trải rộng ra đến tận xa.

Những ngày sáng đẹp, từ đây có thể nghe thấy vẳng đến tiếng dộng cơ của chiếc máy cắt cỏ cho sân đồi cù nằm trước trường đại học, là nơi các giới nhà giầu Nhật tới đánh golf giải trí, và cũng là nơi thỉnh thoảng tôi đến uống cà phê, ăn điểm tâm để có dịp ngắm các cô sinh viên Nhật Bản xinh xắn, gọn gàng thích chọn nơi thanh lịch này để hội họp.

Thế nhưng, tuy rằng yêu không khí liêu trai, tôi lại không ưa căn nhà trọ này chút nào. Lý do tôi mướn nó thật đơn giản: giá rẻ và là nơi duy nhất có chỗ trống cho sinh viên ở trọ. Giờ đây, nhớ lại khuôn mặt của gã cho mướn bất động sản (FudoSan) lúc chấp thuận một cách quá d dãi cho một gã thư sinh ngoại quốc lúng búng tiếng Nhật, là tôi, mướn phòng, tôi đã hiểu tại sao.

Ngôi nhà ẩm thấp và thiếu ánh sáng đó gồm 8 căn phòng vách gỗ, chỉ có vài phòng được mướn, còn thì đóng cửa im ỉm suốt năm, mặc dù lúc đó nạn thiếu phòng đang hoành hành tại Đông Kinh.

Ban ngày hầu như không có bóng dáng người nào ở nhà. Tôi thì hầu như sáng nào cũng khoảng 7 giờ rưỡi đã phải rời phòng đi học sớm tại thư viện, giờ mà vào nhiều ngày mùa đông, trời còn mù sương, tối thì quá nửa đêm mới đi làm về.

Nhiều buổi tối người mệt trong lòng không vững, từ đầu ngõ tôi đã cảm như hơi rờn rợn gai ốc vì phải đi qua một khoảng lờ mờ, với những tàng cây lung lay xa xa, bên cạnh đó là tiếng côn trùng rên rỉ. Ma quái như gần với con người trong gang tấc.

Làm sao mà diễn tả đầy đủ cái cảm giác đó bây giờ? Không ở một nơi đầy sương mù, vắng lặng, không có 1 căn nhà lạnh lẽo, cô đơn với chỉ độc 1 ngọn đèn vàng run rẩy giữa cái hành lang tối mù. Không có nghe tiếng gió thổi xô đập những tàng cây... Làm sao tôi có thể tả được cái cảm giác lạnh lẽo, ghê rợn, bí ẩn lúc đó được.

Bất tiện khủng khiếp hơn nữa là cả một dẫy phòng như thế mà chỉ có một phòng vệ sinh duy nhất nằm tuốt ở đầu phía phải của hành lang, hoàn toàn đối nghịch với phòng tôi. Và mặc dù tôi đã cố gắng thanh toán những việc cá nhân cần thiết tại chỗ làm, nhưng nhiều đêm, kẹt quá, cũng phải ráng thắng cơn lười và cái lạnh để ra đó thỏa mãn những đòi hỏi của bộ phận tiêu hóa.


Vào một dêm mùa Thu năm 19.., khoảng 1 giờ sáng, dưới tác dụng của mấy đĩa cá sống cùng mấy bình sa kê nhỏ uống mừng lão xăm pai xếp lũ bồi bếp tại nhà hàng đang làm thêm, tôi đã phải khoác cái áo jacket đi ra đó.

Bên ngoài trời lúc ấy đang đổ mưa, gió thổi lộng từ cánh cửa khép dối đem hơi lạnh và nước hắt vào sát cửa phòng tôi. Tôi quay ra để khép cửa lại. Vừa đúng lúc định kéo cánh cửa chính vào, thì cái bóng đèn vàng duy nhất ở giữa hành lang phụt tắt.
Bóng tối đột nhiên xâm chiếm bầu không khí có tôi trong đó, tôi vòng lại phòng lấy cái quẹt gaz và gói thuốc rồi lần mò đi về phía kia với 1 bàn tay khum che gió cho khỏi phụt tắt ánh lửa leo lét từ cái quẹt gaz.

Tiếng mưa đều hơn và to hơn , bóng của mấy ngón tay của chính tôi di động lập loè trên tường cũng đủ tạo được một mối đe dọa đáng gờm.

Vào đến phòng vệ sinh, tôi bật nút điện, nhưng cái bóng chết tiệt ở đây cũng hư nốt. Tôi đành phải tiểu tiện trong tư thế ngồi, với bàn tay kia cố giữ cho lửa từ cái hộp quẹt đừng tắt.


Vào đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ như tiếng một con mèo, nhưng lại lẫn với tiếng người thở hổn hển ngắt quãng. Những tiếng đó vọng đến từ căn phòng cuối nằm kế bên phòng vệ sinh. Không ngăn được nỗi tò mò, tôi đứng lên ghé sát tai vào bức vách để nghe cho rõ, ngón tay giữ nút gaz cũng lỏng ra, lửa tắt.
Trong bóng tối phủ ngập, tôi chợt thấy một tia sáng trắng thoát ra từ một kẽ nhỏ trên vách. Tim tôi lúc ấy đập nhịp dồn mạnh lên. Một cảm giác kích thích, thèm muốn bốc lên mặt và tỏa ra toàn thân. Tôi bật lửa cái hộp quẹt lên và tìm cách khươi to cái vết nứt kia.

Cái vết nứt đó nằm khuất sau cái cột gỗ trên vách, tôi nhận ra ngay đó là một cái nẹp đã bị gẫy. Tôi bèn cố dùng móng tay khều một đầu ra, và thận trọng bật đoạn gẫy để nhìn trộm qua phòng bên kia.

0o0

Lòng thèm muốn luôn được nuôi dưỡng một cách quái quỉ trong sự lén lút, ám muội. Máu đưa hơi nóng dồn lên mặt khi tôi nhìn thấy sự việc đang xẩy ra ở bên kia bức vách. Đầu tiên là bán thân dưới tuyệt đẹp của một nữ nhân. Người đó đứng sát vào bức vách đối diện với mắt tôi. Hai tay úp vào tường. Hai cái đùi dài trắng muốt, một duỗi một thẳng. Giữa đó là cái đầu húi gần trọc của một người đàn ông lực lưỡng đang quì gối, hướng lưng ra ngoài, toàn thân xâm hình gần như kín với đường nét thật khéo léo, hùng mạnh.

Tiếng rên rỉ của người đàn bà càng lúc càng to, càng thúc giục theo với sự di động mãnh liệt của người đàn ông ở phía hạ thể. Nàng ta đưa một tay xuống vò trên cái đầu gần trọc và hình như cố ấn nó sát vào thân mình. Cổ họng tôi lúc đó như khô lại, tôi thèm nhìn thấy phần trên của người đàn bà đang đòi hỏi sự khoái lạc nhục dục kia. Tôi thèm nhìn tất cả.

Tuổi tôi lúc đó mới vào hai mươi mốt. Trước khi đi qua Nhật, tôi đã được lũ bạn bè thân dẫn đi vào khu chơi bời để "cho biết mùi đời". Thế nhưng, hôm đó, một phần vì ớn, một phần vì sợ bệnh, một phần sự việc xảy ra quá mau. Tôi không có một cảm giác nào cả. Người gái giang hồ cũng có thể đã chẳng cho tôi "mần ăn" gì, và rốt cục tôi cũng chẳng dám nghĩ là mình đã biết thế nào là tình dụ . Ngay cả thân hình trần truồng của cô ta cũng không để lại trong tôi một ấn tượng nào rõ rệt.

Qua tới Nhật, tôi mới bắt đầu ý thức rõ về cái đẹp hấp dẫn của những người khác phái. Phải thành thật mà nói, phần đông những người con gái tôi gặp ngoài đường phố, hay trên xe điện đều không có những thân hình quyến rũ, hay những khuôn mặt hớp hồn.


Thế nhưng, nếu một người phụ nữ Nhật nào mà đã đẹp, thì họ đẹp bù cho tất cả những người kia.

Một số các nữ sinh viên cùng trường tôi trông cũng xinh lắm. Họ ăn mặc gọn gàng, da trắng, mắt to, mũi thẳng miệng cười như hoa nở. Mốt thịnh hành của các cô lúc đó là quần túm, hơi ngắn, áo sơ mi ca rô, áo len hơi rộng với tên trường đại học thêu trên ngực, dép xẹp giống Nathalie Wood ngày xưa , con trai thì chải tóc kiểu James Dean hoặc Elvis Prestley. Tuổi trẻ Nhật dạo đó không biết chiến tranh nên sống rất hồn nhiên thoải mái. Nhiều nàng chuộng vẻ thanh nhã, quí phái thì mặc váy đầm ca rô, và thắt băng đô trên các mái tóc để đài ngang cổ.


Tôi cũng đã nhiều phen đứng ngẩn trước một mỹ nhân Phù Tang. Thế nhưng khi mà người đàn bà kia bắt đầu để tuột dần thân thể thấp xuống để tôi có thể thấy được khuôn mặt, bờ vai, bộ ngực của nàng thì tôi đã phải kềm giữ để không thốt lên tiếng kêu tán thưởng trước cái đẹp đến rùng mình.

Nguyễn Du có hai câu nổi tiếng:

Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
Rành rành khéo đúc một tòa thiên nhiên.

Với tôi lúc đó, chúng chưa tả hết vẻ khiêu gợi của người đàn bà bên kia phòng.

Hai bộ ngực bầu to tròn với hai đầu vú mầu thẫm chừng như vừa đủ hai nắm tay đang được người đàn ông xoa nắn với một vẻ thiện nghệ. Khuôn mặt trái soan với hai lưỡng quyền cao vừa đủ để khuôn mặt có sắc cạnh. Hai cặp lông mày nhỏ dài bao đầy hai đôi mắt vừa đẹp vừa lẳng, vừa buồn. Với hai cánh mũi cực kỳ hấp dẫn. Quả là một người đàn bà chỉ thực quyến rũ khi nào có được hai lỗ mũi thật thanh trong tư thế nằm.


Người đàn bà hình như không còn chịu đựng được nữa và nàng đã trèo lên bụng của người đàn ông lực lưỡng kia, đầu ngửa về sau, để mớ tóc nhuộm hung rớt về sau. Hai tay nàng đè lên vai của gã kia. Hai chân quặp vào hông của gã và vừa nhấp nhổm như người cưỡi ngựa, vừa trườn người về phía trước.

0o0

Máu được trái tim bơm nhồi dồn dập đưa lên óc, và tỏa đi những bắp thịt, cơ vòng trong thân thể tôi. Một khoái cảm thực sự cho tôi hiểu thế nào là mãnh lực của nhục thể. Cả trí não tôi như bị tê liệt với những tiếng đập dồn của nhịp tim, ầm ầm thôi thúc như điệu trống thúc quân . Và một nỗi êm ái nào đó nhen nhúm đằng sau gáy, từ từ đi xuống hạ thể , nằm phục chờ ở vùng hỏa tuyến . Hình như tháp tùng nó là những nỗi đau cứng của vài nơi trên cơ thể nhưng đã được êm ái hóa. Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là nghĩa của "thống khoái". Khoái cảm trong đau đớn. Nói đúng hơn là ý niệm của nỗi thống khoái. Tôi y như người đứng dưới chân núi đang nhìn lên ngọn cao chất ngất mây phủ. Biết rằng trên đó đẹp nhưng làm sao mà lên được. Cùng lúc, tôi y như một gã đói cồn cáo, nhìn thấy trước mắt một mâm cơm đầy những món mơ ước mà không được ăn. Tôi nuốt nước bọt nơi cổ họng khô mà không đắng.


Con vật nữ tuyệt đẹp của hóa công ở phòng bên chắc còn có những cảm giác cao độ hơn tôi. Đầu nàng quay nhẹ qua phía phải, hai bờ môi của cái miệng nhỏ mím chặt lại, hàm răng trên kẹp xuống môi dưới. Hai tay nàng lúc đó đưa lên tự bóp vào hai bầu vú, hai bờ vai tròn nhỏ, vì đó nhô cao và thu gọn lại. Hai bàn tay gân guốc của gã đàn ông kềm nơi hai cái eo lẳn thon ngon mềm đó như có thể khép những đầu ngón tay để nối chúng một cách dễ dàng.

Nhịp độ tưởng chừng có thể đã đạt đến cao điểm đển nổ tung, tràn đê, thì như một con diều đang no gió bỗng bị đứt dây. Nàng rũ cả người xuống, rồi đứng phắt lên chạy về phía cái bàn nhỏ ở góc phòng. Lúc nàng đứng lên, tôi mới nhìn thấy toàn vẹn lồ lộ những vùng quyến rũ.

Tóc của người đàn bà ấy dày, cổ nàng cao với những sợi tóc mai, và phần tam giác gợi tình thì kín đầy một vùng gọn gàng đẹp như một tấm thảm nhỏ mượt dệt cực khéo. Lúc nàng đứng dậy, cả người tôi vận động toàn thể khả năng để dồn cho con mắt thu nhận được cả những sợi như thấm nước óng ánh. Và khi nàng quay lưng thì phần mông to tròn đầy đã rung nhè nhẹ trái-phải thật gợi tình, trên sát đó là phần lưng tuyệt hảo, với đường rãnh tạo xương sống khá rõ nét kéo gần đến cổ . Bao toàn thể là một lớp da trắng mỏng và chỉ cần lướt trên đó bằng mắt, đã có thể cảm được vẻ mịn màng của nó.

Nàng kéo cái áo ki mô nô nằm gần đó khoác vào và ngồi gục mặt trên cái bàn thấp lè tè. Dáng như hờn dỗi, như giận, như thua cuộc.

Gã đàn ông kia nằm bất động trong vài giây rồi cũng chống tay đứng lên. Khi hắn quay phần trước về phía tôi, tôi muốn thét lên vì sợ.

Đó là một thân thể to lớn, bắp thịt đẹp như một lực sĩ, nnhưng phần hạ thể không có một bộ phận sinh dục bình thường. Nó đã bị cắt mất phần đầu nên trông thật quái gở, tội nghiệp.

Gã lầu bầu chửi, đập mạnh tay xuống nền chiếu, rồi kéo cái áo ki mô nô đàn ông mặc vào.

Tôi sợ rằng hắn sẽ ra ngoài nên nhẹ nhàng nhét hờ cái nẹp gẫy lại, rồi trở về phòng. Trời vẫn mưa bên ngoài nhưng hạt hình như nhỏ lại. Vào đến phòng chui người vào trong chăn rồi, tim tôi vẫn còn chưa đập chậm lại với nhịp bình thường. Và khuôn mặt của mỹ nhân khả ái cùng hình ảnh gớm ghiếc, đáng kinh của hạ thể gã đàn ông xô đẩy sự thèm muốn của tôi vào giấc ngủ khó dỗ.

o0o

Buổi tình cờ nhìn trộm đó không ngờ đã mở đầu nhiều biến chuyển trong đời tôi. Ngay chiều hôm sau đó, vừa bước vào quán làm việc, tôi đã thấy một không khí khác lạ xảy ra. Tên xăm pai (đàn anh) chờ tôi thay quần áo xong, kêu tôi ra ngoài bàn dành cho khách ngồi. Hắn ta sai một obashan (bà già) dọn cơm chiều cho tôi ăn trước, rồi chậm rãi vào đề. Tôi được hắn ta thông báo là quán ăn đã được bán cho chủ mới. Đám bồi bếp hiện đang làm sẽ theo chủ nhân về một tiệm khác tại Yokohama . Riêng tôi sẽ được "bàn giao" cho nhóm bồi bếp mới, nếu tôi đồng ý. Nhưng trước đó, hắn muốn tôi qua gặp gã xếp xòng nhóm này ở khu bên cạnh. Tôi có được hai tiếng để suy nghĩ trước khi trả lời.

Tiệm tôi làm lúc đó là một quán ăn nổi tiếng tại Ginza . Quán tuy nhỏ nhưng tấp nập. Nghe đâu quán già đã hơn thế kỷ. Những thực khách và toán bồi bếp làm việc ở đó đều thuộc loại cha truyền, con nối. Cung cách làm việc chậm rãi, thân mật.

Trong bếp có một thợ chánh và ba thợ phụ, với tôi rửa bát là năm. Chỗ tiếp khách có bốn bà già đều trên 50 tuổi lo bưng và dẹp đồ ăn. Tôi phúc 70 đời mới vớ được cái việc này, vì ai nấy đều tốt bụng, d dãi, hoàn toàn không kỳ thị với tôi. Nay sắp bị đổi việc nên hơi bối rối.

Ăn xong, tôi để nguyên bộ quần áo làm việc, tức quần tây, áo khoác ngoài kiểu nhu đạo màu đen (nhưng mỏng hơn, với hàng chữ Trung Hoa thêu tên tiệm và phù hiệu) rồi đi qua cái nhà hàng của chủ nhân mới xem xét coi sao.
Tới nơi, vừa bước vào quán này tôi đã thấy nản ngaỵ Đó là một nhà hàng với khung cảnh và cách làm việc hoàn toàn khác. Giá rẻ hơn, nhưng phục vụ nhiều khách hơn.

Người qua lại như đám hình quay tròn trong một chiếc đèn cù, coi mà rối mắt. Nhất là khi vào thăm trong bếp (với cái áo tôi đang mặc, họ cho phép ngay), tôi thấy ngay cảnh gã xếp bếp đang ngồi trên một cái ghể đẩu bằng mây, bắt một tên cohai (đàn em) đi chiếc vớ vào chân. Hắn thấy tôi, không thèm chào lại cho một tiếng, khuôn mặt khinh khỉnh quay đi.

Thế là câu trả lời của tôi là không. Dù trong bụng đánh lô tô vì tiền dành giụm không thể giúp tôi chịu đựng được hơn một tháng không làm việc. Người chủ cũ có lòng tốt tặng tôi một phong bao đỏ đựng tiền lì xì bằng hai ngày lương, gọi là quà tiễn biệt.

o O o

Không thể nào dấu giếm một sự thực là lúc đó, trong thâm tâm tôi cũng muốn nghỉ vài tuần để "tìm hiểu" thêm về cặp tình nhân kia, và cách hay nhất là phải ở nhà vào buổi chiều để trông chừng. Vì tôi đồ rằng, thế nào họ cũng phải ra ngoài làm việc gì đó.

Không ngờ, trong ba ngày liên tiếp gần như mở cửa ngồi ngóng, tôi chỉ gặp có một lão già dở hơi, xuất hiện vài lần ở hành lang. Lão không chú ý đến tôi, và cũng chẳng chú ý đến cái gì khác. Đến độ vào chiều ngày thứ ba, khi về đến đầu ngõ, tôi thấy một chiếc xe cứu thương chở lão đem đi. Người cảnh sát trong khu đến phòng tôi hỏi xem tôi có biết ai là kẻ thân thích gì của lão không, vì lão đã lên cơn động kinh rồi ngã lăn quay đơ chết gục ở ngay cái rãnh sát bờ ruộng. Lũ sinh viên làm thực tập khám phá ra thi thể lão khoảng một tiếng trước đó.


Tôi trả lời rằng không biết và cố tình chỉ cho người cảnh sát qua cái phòng của cặp tình nhân kia hỏi thăm xem sao. Rồi đi theo đợi ông ta gõ cửa, hy vọng sẽ được nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ kia lần nữa.

Nhưng , không một tiếng trả lời. Ông ta bèn hỏi tôi tên của tiệm cho mướn bất động sản rồi chào từ giã ra đi sau khi nói với tôi rằng, theo lời đám sinh viên thường hay làm thực nghiệm ở ngoài cánh đồng, thì ngoài lão già vừa chết và một người trẻ (là tôi) ra, họ chẳng thấy ai lai vãng đến đây cả.

o O o

Tôi cười thầm và nghĩ trong bụng rằng "Cái may mắn của lũ sinh viên kia đã cho họ được thấy một thi thể, và cái may mắn của tôi đã cho tôi thấy nàng trong cái đêm hôm trước. Vậy thôi!"

Thế nhưng, cái may của tôi không trở lại sau mấy lần tôi tìm cách ngó trộm qua cái khe nứt kia. Bên đó chỉ là một vùng tối mò mò.

o O o


See là thằng bạn người Nam Dương gốc Hoa duy nhất của tôi, học cùng lớp, sống gần đó. Thằng này thuộc loại con ông cháu cha, tiền bạc khá giả, nên không cần đi làm, và cũng rất ít đi học. Tôi có thì giờ rảnh nên chiều hôm thứ tư, thay vì đi về nhà, tôi mang theo sẵn quần áo trong cái túi vải, đến nhà nó một cách hên xui, nếu gặp sẽ rủ hắn ta đi lên khu học xá Kokkusai tắm, ăn cơm và đánh ping pông.

Tới đó, tôi mới được See cho hay là nó đã xin nghỉ học trước hè vài tuần để ngày mai, về Nam Dương hỏi vợ. Chúng tôi đang học năm thứ hai nên bài vở cũng chẳng bận gì. Nó mở valise khoe với tôi một đống xì líp, xú chiêng, vớ lót, nó mua về để bán lại bên đó với giá gần gấp bốn. Nó còn lôi một số những dụng cụ trợ dâm như dương vật giả, áo mưa có sừng, búp bê ny lông, phim ảnh... mà See hãnh diện khoe là sẽ lọt qua hàng rào quan thuế Nam Dương dê dàng, vì nó quen biết hết đường dây ở đây, từ các chiêu đãi viên hàng không, qua các chuyên viên phi hành đến đến các nhân viên quan thuế.

Tôi khá thân với See, vì chuyên môn cho hắn cóp bài, nhưng đây là lần đầu tiên See đả động đến chuyện trai gái với tôi. Hắn nhờ tôi giữ chìa khóa phòng, trong giai đoạn hắn vắng mặt:

- Ti Ô Xằng (Anh Thâu) cứ dùng cái phòng này thoải mái. Nếu có dẫn em nào về cũng gần phố, mà tiện nghi nữa.

Những điều mà See khoe là tiện nghi, chính là một hộp chứa những vật dụng trợ giúp ái ân, một chồng sách và hình khiêu dâm, cùng cái giường có gài nút điện dưới nệm.

Chỉ cần bật nút lên, ai mà ngồi trên giường sẽ làm cho đèn chính tắt và vài cái bóng đèn xanh đỏ nhỏ tí bật lên chớp chớp, cùng tiếng nhạc cổ điển du dương.

- Cái giường này đã giúp cho mỗ "hạ thủ" mấy em kô kồ (tiếng lóng chỉ các nữ học sinh trung học Nhật Bản) rồi đấy.

Tôi nhớ lại cảnh cái đêm hôm trước và trong lòng rạo rực.

o O o

Vì See từ chối đi xuống Kokusai, nên tôi đành ra phố gần ga để tắm và ăn cơm.


Lúc đó vào khoảng 10 giờ tối, khu phố chỉ còn sáng đèn và ồn ào nơi những chốn ăn chơi. Tôi vào cái phòng tắm công cộng gần ngay tiệm bắn bi điện để tắm. Lúc tôi tới quầy trả tiền vào cửa, mụ ngồi quầy đang ngồi thượng trên cao, lại tụt xuống nhặt một vật rớt dưới đất phía bên các phụ nữ. Mụ hớ hênh không khép cánh cửa nhỏ che tầm nhìn. Tôi thấy thấp thoáng trong đám thân thể trần truồng bên đó, một mái tóc nâu và một thân hình đẹp. Đúng là nàng rồi. May quá.

Tôi tắm vội, tắm vàng rồi ra ngoài đường đứng chờ. Nhưng cả tiếng trôi qua, mà chẳng thấy bóng hình đó ra ngoài.

o O o

Nhờ đã có kinh nghiệm, dù chỉ là kinh nghiệm rửa chén bát, cho một tệm ăn tại phố chính Ginza, cuối cùng thì sau vài ngày "săn việc", tôi cũng chớp được một công việc làm bồi cho một tiệm cà phê ở gần ga Shibuya, cách cái tượng "con chó có nghĩa" khoảng vài phút đi bộ.

Tiệm cà phê này gồm ba tầng trên một cái nhà gạch lớn, dưới là một tiệm bán u đông (một loại bánh canh của Nhật). Hai tầng đầu dành để tiếp khách thường. Đặc biệt là tầng trên cùng chỉ để đèn lờ mờ, dành riêng cho những cặp trai gái đi chung, cấm ngặt không cho những người đơn độc đi lên đó.

Làm chung cùng lầu với tôi có ba thằng bồi, đều là sinh viên làm thêm, và năm cô gái nhan sắc đều trên trung bình, vì nếu xấu thì đã bị loại trong cái nghề nàỵ Sau hai hôm nhập quán, nhờ đã có kinh nghiệm tôi được tên xếp bếp đăc cách cho vào làm trong quầy, vì một gã phụ bếp vừa xin nghỉ.


Ở bên Nhật, có một tôn ti trật tự rõ rệt không cần văn bản trong các nhà hàng, quán cà phê là anh bếp thì cao cấp hơn các anh chị bồi đồng đẳng ngoài quầy. Ngay cả những tên bồi "thâm niên công vụ" cũng phải nể nang lũ bếp đôi chút. Vì nếu không, bên trong các tay bếp sẽ dìm các order, hoặc cố tình đưa ra những tách cà phê chậm do đó bị nguội, những đĩa kem hơi bị chảy, và hậu quả hầu như chắc chắn là khách sẽ cằn nhằn, các tai họa sẽ rơi lên đầu các nàng hoặc chàng bồi.

Nhờ cái lệ mắc dịch mắc toi ở cái xứ chuộng kỷ luật đến độ bệnh hoạn này, tôi đã từ một gã xanh như quả dưa leo, biến thành một kẻ có chút địa vị trong xã hội.

Nhất là thỉnh thoảng bên ngoài đông khách quá, gã xếp bếp lại sai tôi thay áo, thắt nơ ra phụ với lũ bồi bên ngoài.

Chỉ khoảng một tháng sau, như có một phép lạ. Tên quản lý già cỗi bị đổi đi qua quán khác, gã xếp bếp được cử lên giữ chức quản lýr toàn ba lầu, và tôi nhờ đó lên chức theo. Hắn giao cho tôi giữ quầy lúc vắng khách, kiểm soát nhà kho, sắp xếp đồ dự trữ. Tiếng Nhật của tôi do đó trở nên khá trôi chảy, và tôi như được cấp giấy thông hành để đi khắp mọi lầu, các nhân viên gặp tôi, ai cũng chào thân mật.

Một trong những điều tôi muốn biết là cái gì xảy ra trên tầng lầu trên cùng, mà ngay cả chỗ vào cũng riêng biệt. Tầng lầu đó có hai obashan tuổi khoảng 40 phụ trách. Họ nhận order từ khách, rồi bỏ vào một cái hộc thang máy nhỏ, chuyển xuống quầy ở lầu dưới, sau đó sẽ lấy đồ đã được chuẩn bị xong, cũng từ đó ra. Có cái nút điện màu xanh được bật lên để ra dấu cho biết mỗi lần order hay giao hàng.

o O o


Không biết có phải vì sức trẻ sung mãn, hay vì những ẩn ức tình dục trong một xã hội khép kín, giai đoạn đó tôi rất thèm có một cơ hội để có những thoả mãn xác thịt không giới hạn. Mà hình như chẳng riêng gì tôi, sự cám dỗ về tình dục có mặt khắp nơi. Từ những cuốn truyện khiêu dâm bằng hình mà không một tiệm cà phê nào không có để khách đọc, cho đến những quán rượu khép im ỉm, bên trong có những geisha tiếp rượu... Mấy tên bồi làm chung với tôi còn thêu dệt những chuyện hấp dẫn mà chúng cho rằng đang xảy ra ở lầu trên. Có tên còn khẳng quyết là, nhân dịp hè, hắn được đổi làm phiên sáng, khi quét dọn lầu trên đó, hắn phải dùng găng tay để nhặt những bao áo mưa vất tùm lum dưới gầm bàn, lẫn với những khăn giấy dùng để lau ... Chưa kể những cái bao ghế phải đem giặt thường xuyên vì những vết nhơ nhuốc, mà hắn khẳng quyết là vết máu.


Mấy nàng bồi nữ thì thỉnh thoảng rủa yêu khi nghe các tên đồng nghiệp tán tỉnh theo kiểu dâm dục. Tuy nhiên, rồi thì kết quả ra cũng có nhiều quan hệ thể xác giữa hai bên, khi các đối tượng đã tìm được nhau.

Tôi đã được hưởng những giây phút thần tiên đầu đời trong một tình trạng éo le trong không khí và môi trường đó.

0o0


Tình yêu là gì? Câu hỏi vô duyên và gần như ngu ngốc đó luôn luôn được đặt ra khi những vó câu hung bạo của thần ái tình đã khuất. Để lại những vùng đất cằn, cỏ hoa đã hết.

Tim óc tôi lúc đó đang mê mệt với hình ảnh của người đẹp đêm hôm trước, và đang bị quyến rũ bởi khung cảnh ăn chơi tại chỗ làm, thì người nữ của lòng tôi xuất hiện.


Nàng là cô con gái nhà giầu, xinh xắn, nhí nhảnh, yêu đời... Hình ảnh của một người vợ lý tưởng của hầu hết những thanh niên Nhật Bản có may mắn làm bạn với nàng.

Họ luôn đi chung với nhau, 4 trai 3 gái. Ăn mặc đúng kiểu giới trẻ Âu Mỹ khi đi đánh tennis. Quần short trắng, áo thung trắng ngắn tay cho thanh niên, váy đầm trắng, áo thung sát nách cho thiếu nữ.

Một tuần hai lần, thứ tư và thứ sáu họ đi chơi tennis với nhau, và thường chọn quán cà phê tôi đang làm để ăn uống sau khi chơi xong. Thường thì họ đến vào khoảng 10 giờ tối. Vào giờ đó, trong quán thường chỉ còn gã manager, tôi và hai người bồi.

Những người kia chỉ làm từ 5 giờ rưỡi đến 9 giờ tối, là lúc đông khách. Tôi là nhân viên toàn thời (honsoku) của quán nên làm từ 4 giờ đến 12 giờ đêm.

Vì ít người nên nhiều buổi tôi cũng phải tiếp họ, do đó nhập tâm luôn giờ giấc và các món của từng người dùng quen. Ai ăn mì Ý, ai ăn bánh tráng với mật, ai uống trà, ai ăn kem... Tôi biết hết. Và hơn nữa vì đại loại cùng lứa tuổi với nhau, nên tuy không trò chuyện, nhưng sự thân mật hình như đã có. Tuy rằng lúc đầu tôi nghĩ là nàng đã là bồ của một chàng trong bọn, nên chẳng dám tơ vương.

o O o

Đám khách của tầng lầu trên cùng, gồm đủ mọi hạng người, có những cặp trẻ măng như chừng vừa khám phá được tình yêu, nhưng không có nơi tình tự tại một Tokyo chật hẹp; có những cặp sồn sồn nhìn trước ngó sau, có vẻ như những ông chồng, bà vợ trốn nhà đến đây thậm thụt với nhân tình; có những lão gìa đi chung với các cô trẻ bằng cháu mình; nhưng thỉnh thoảng cũng có những bà khoảng 45-50 đi cùng những tình nhân trẻ hơn vào quán.

Vào đến bên trong cầu thang máy, đàn ông thường cố tỏ vẻ tỉnh bơ, còn phụ nữ thường thì khó dấu được vẻ hơi bẽn lẽn. Do đó ngay cả đèn trong cầu thang máy cũng phải để màu hồng cho có vẻ thân mật hơn.

Trên lầu thượng cũng là nơi để làm nhà kho chứa một số đồ, và có cả một phòng tắm dành cho các nữ nhân viên.

Tối hôm đó tôi mang sổ sách lên kiểm hàng trên đó. Vừa ra khỏi cầu thang điện, tôi đã thấy bà obasan mặc áo kimono màu tím đang cúi gập người chào hai người khách ra về. Cô gái má còn đỏ hồng, tay nắm chặt vào cánh tay của ông khách đi chung, áo còn chưa bỏ gọn vào quần, cà vạt còn xốc xếch.

Tôi đang liếc theo họ thì bà obasan đã lên tiếng nhờ giữ hộ cửa ra vào để bà vào phòng tắm có tí chuyện.

Tôi hí hửng nhận ngay công việc và đeo nơ lên, đứng chờ khách. Nhiệm vụ của người bồi giữ cửa là mời khách vào trong, lựa bàn cho họ ngồi, lấy order xong rồi đi.
Bên trong quán đèn rất mờ, có phần còn tối hơn trong các rạp hát. Người từ ngoài bước vào phải hơi dọ dẫm một chút trước khi ánh mắt quen được với bóng tối. Nhạc làm phông hầu như rất nhỏ, chỉ vừa để che khuất những tiếng thầm thì, hay những tiếng rên rỉ của một bầu không khí mà những người đạo đức phải cho là bên bờ địa ngục, dù đó là một địa ngục ngọt ngào, khoái lạc.

Người bồi một tay cầm cái đèn pin nhỏ chỉ bằng cái bút, một tay cầm cái khay trên đó để mấy cái khăn nóng lau mặt, cùng những ly nước lạnh cho khách. Những thứ này lấy từ một cái bàn nhỏ gần quầy thâu tiền, ngay cửa ra vào. Người bồi thứ hai lo giữ két và chuẩn bị khăn, nước lúc nào cũng sẵn sàng.

Chừng vài phút sau đã có hai người khách lên lầu, tôi cúi người chào họ theo kiểu Nhật và mời "Irasaimashe, dojo". Khi ngẩng đầu lên và tiến tới mở cửa cho họ vào, tôi thoáng thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của người khách đàn ông. Có lẽ vì bộ dáng tôi còn quá trẻ với vai trò này chăng?.

Nhờ đã khá quen với cách phối trí tại các tầng lầu khác, và cũng nhờ ánh sáng của cái đèn pin nhỏ trên tay, tôi tìm được một cái bàn hơi khuất cho hai người khách này một cách nhặm lẹ, như một người quen việc khá lâu.

Sau khi đặt khăn và ly nước lên bàn, tôi chăm chú nhìn vào mặt bàn, chờ nghe người khách ra order, rồi ra đến quầy đọc cho bà kia

Thế là đúng tư cách và tác phong "bồi" vì luật lệ không thành văn thành lời nơi những chốn này, là người bồi không được nhìn kỹ mặt khách.

Thế nhưng, sau khi đã làm xong việc, thay vì trở về vị trí ngoài cửa, tôi đã ở nán lại trong quán để nhìn cho kỹ những cảnh yêu đương tại đây.


Qua làn sáng tờ mờ, tôi đặc biệt chú ý đến một cặp đang ngồi ôm nhau ở cái bàn nằm khuất sau một chậu cây cảnh. Đứng ở vị trí của tôi, cảnh ái ân của họ như được din ra trên một màn ảnh hơi tối. Ngược lại, họ không thể nhìn thấy tôi vì tầm nhìn bị che khuất một phần bởi cái cột nhà và một phần bởi cành lá.

Nút áo của người con gái bị mở hết phần trên, và cái thắt lưng của người đàn ông cũng đã bị cởi ra. Họ ngồi cùng một bên phía bàn. Đầu của cô gái ngả vào vai người nam, một tay quàng qua cổ anh chàng, tay kia để khuất phía dưới...


Tôi đang chú ý nhìn, thì bỗng nhiên có một bàn tay mềm nắm vào vai và một giọng thì thầm nhưng cứng rắn:

- Ti Ôi xằng, đamê yo (Anh Thâu, xấu lắm, không được)

Rồi bàn tay ấy nắm lấy tay tôi, kéo ngược về phía sau. Thì ra tôi đã bị bắt quả tang bởi mụ Obasan giữ quầy. Vừa mắc cở, vừa hơi tức tối, tôi đi theo mụ ấy về phía cửa.


Nhưng thay vì dẫn tôi ra ngoài để đưa xuống gặp gã quản lý như tôi nghĩ bụng, mụ ta lại dẫn tôi vào căn phòng nhỏ nằm về phía trái của quầy, là nơi để thay áo quần và trữ các giấy tờ của quán.

Căn phòng chật chội gồm một cái tủ sách nhỏ ráp trên tường đựng hồ sơ, giấy tờ và vật dụng văn phòng, một cái máy truyền hình để trên một cái kệ treo trên góc , một cái bàn nhỏ, một tủ quần áo cùng hai cái ghế.

Mụ obasan đẩy tôi vào căn phòng khóa trái lại, rồi kêu tôi ngồi xuống ghế. Mụ ta ngồi trên cái ghế trước mặt và không nói không rằng cởi cái ôbi (đai áo), vạch phần ngực bên phải ra rồi cười nói:

- Nếu muốn dòm thì dòm đây nè.


Tôi chới với nhìn kỹ lại mặt mụ. Mụ trẻ hơn tôi tưởng nhiều, nhìn gần chỉ khoảng 38-40, thân hình nở nang. Hai cặp mắt một mí sắc như dao, cặp môi mỏng bôi son đỏ nổi bật trên lớp phấn trắng. Hẳn lúc còn trẻ, mụ ta cũng xinh xắn không thua gì các nàng bồi nữ đang làm chung với tôi.

Tôi ngồi đực mặt chưa biết phải giải quyết ra sao, thì mụ ta đã kéo vạt áo qua một bên để lộ một thân hình trắng dã trần truồng khá hấp dẫn nhưng đã viền một vòng mỡ bụng, rồi giang rộng hai chân ra nói:

- Luật lệ của tiệm cấm mấy bồi nam lên đây đó biết không?

Tôi hiểu là mình đã bị vào thế kẹt. Mụ ta bồi thêm một cách giã lã:

- Không sao đâu, chỉ có bọn mình biết với nhau thôi mờ!

Tôi nhìn xuống phía hạ thể của mụ lúc ấy chàng hãng đầy vẻ dâng mời. Mụ kéo tôi lại gần. Tôi không cưỡng để mụ kéo một tay tôi để lên trên bầu vú to hơi xệ mát rượi của mụ, và sau đó với hai tay mụ ta cởi thắt lưng quần tôi rồi nắm hai đầu dây kéo người tôi sát vào gần mặt của mụ.

o O o


Tôi nhắm mắt để mụ ta chủ động một cách đầy kinh nghiệm. Tự nhiên trong lúc đó, hình ảnh dim lệ và khiêu gợi của người con gái đêm hôm trước bỗng hiện về, thay lấp khuôn mặt và thân hình của mụ trước mặt. Tôi ôm chầm và vật mụ ấy cùng cái ghế ngã xõng xoài trên nền chiếu, và dưới sức mạnh thiên phú của tuổi thanh xuân, cùng sự sẵn sàng của mụ ta, chỉ một thoáng sau, chúng tôi đã biến thành xác thân nhau thành một vùng hỗn độn.


Sau khi cơn bão ái ân đã qua, mụ obasan lại trở về dáng khép nép như trước, mặc lại áo, thắt lại ô bi, sửa lại tóc rồi dẫn tôi qua phòng tắm, nói là để rửa mình mẩy.
Không ngờ khi tôi vừa bước vào căn phòng tắm, thì thùng nước ngâm đã đun nóng sẵn sàng, và nằm trong đó là thân hình trần truồng dong dỏng của mụ obasan áo tím. Mụ béo kia giúp tôi cởi quần áo rồi quay đi khép cửa phòng lại. Hóa ra hai mụ này đã toa rập với nhau từ trước, để cho tôi vào tròng làm nô lệ ái tình cho họ.


Mụ áo tím duyên dáng hơn nhiều, và sự chiều chuộng cũng tuyệt mức hơn, nhất là khi mụ ấy xát xà phòng lên người tôi, bằng cách xát trước lên phần bụng dưới mụ ấy, rồi lấy đó làm khăn, trườn khắp người tôi mặt trước lẫn mặt sau. Như vậy nên chỉ chừng mười phút sau, tôi đã lấy lại được phong độ cho cơn bão lần thứ hai. Lần này cũng lại với hình bóng của người đẹp hiện ra trong óc như một giấc mơ.

Có thể tôi là một tên đạo đức giả, hay quá ngu ngốc chăng, sau cái đêm đó, tôi có cảm giác như mình đã bị ô uế. Tôi không muốn đi lên lầu trên và cảm thấy mình đã hèn hết sức khi không từ chối bước vào cái bẫy giăng bắt.


Tuy nhiên, mỗi tuần tôi vẫn phải lên trên đó để kiểm soát lại kho dự trữ. Vào ngày cuối tuần sau , tôi ôm sổ sách từ lầu dưới lên lầu trên để làm nhiệm vụ.

Vừa bước ra khỏi cầu thang máy, cả hai mụ đã như chờ sẵn xum xoe chào, chừng như chắc hẳn tôi lại lên vì chuyện ấy. Tôi lạnh nhạt chào lại, rồi đi qua hướng nhà kho. Hai mụ cố nắm tay kéo lại nhưng tôi dứt ra và đi tuốt.

Hành động này đã làm cho hai mụ giận dữ, và nói như rít lên với tôi rằng sẽ mách với tên quản lý về việc tôi dòm lén khách đêm hôm trước. Tôi vẫn thản nhiên làm tiếp công việc của mình.

o O o

Sau khi kiểm soát xong hàng trữ, tôi đi xuống lại lầu dưới thì bị tên quản lý kêu vào khiển trách thậm tệ. Tôi thuật hết chuyện, nhưng biết mình không thể cãi lại, vì ai mà tin được cái chuyện tôi đã bị hai mụ obasan giăng bẫy. Nỗi tức giận tăng lên, và không nói không rằng, tôi quay ra và thay quần áo bỏ về thẳng, thí luôn số tiền lương vài ngày trong tuần đó cho quán, vì biết rằng ở lại cũng không yên thân được với hai mụ chằng đàn chị kia.
Lúc tôi gần ra cửa thì tình cờ thấy nàng cũng vừa đứng phắt lên hất một ly nước vào mặt một tên trong bọn.

Thế là không hẹn mà nên, hai chúng tôi cùng vùng vằng, mặt đỏ như gấc rời khỏi quán, đi cùng đường về phía nhà ga.

Hôm đó trời lạnh và hơi mưa tuyết, tôi đi đầu trần, còn nàng có dù. Tuy trong lòng thật bực mình, nhưng tự nhiên tôi lại cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng. Tôi cảm thấy hoàn toàn tự do. Con đường dẫn ra nhà ga tự nhiên như đẹp hẳn lên, màu trắng của những hạt tuyết nhẹ buông màn trong lòng phố hẹp, trên những mái ngói xa xa nổi trên màn đêm, tôi cười một mình thú vị nhớ lại một bức họa mộc bản tuyệt đẹp của Nhật.

Cuộc sống ê chề, xáo động kiếm ăn tại Tokyo đã làm thui chột con người yêu văn hóa Nhật của tôi ngay trên đất thánh của nó. Nước Nhật là một xã hội lạ lùng của sự dồn nén chiụ đựng giữa bản tính tự nhiên, và trí tuệ con người. Tôi yêu nhưng cảm thấy xa cách cái dung dị thiền tính, tâm hồn yêu thiên nhiên đến nỗi muốn sửa đổi chúng cho hợp với con người, bằng những nghệ thuật nhiều bàn tay nhân tạo như Bonsai, hay cắm hoa, trà đạo... Và ngược lại, tôi không thích nhưng lại sống được trong lòng xã hội vật chất hiện đại, nhiều ảnh hưởng của Mỹ, chỉ nghĩ đến việc sinh tồn là trước.


Tôi cười một mình một lần nữa, và quay qua thấy trên lề bên kia, nàng đẹp như một cành sen thanh khiết cũng tình cờ quay qua cười với tôi. Chúng tôi chào nhau, và nàng mời tôi qua cho nàng che dù đi chung.

Nàng hỏi tôi sao hôm nay lại đi về sớm và về đâu, tôi cũng hỏi nàng tại sao nàng lại phải bỏ về. Chúng tôi lúc đó đều dại khờ, không ngờ lại hỏi nhau những câu mà hai người mới biết mà chưa quen không nên thắc mắc.
Nhưng có lẽ vì chúng tôi cùng thiếu tế nhị như nhau, cùng ít kinh nghiệm trên đường đời như nhau, nên đã cùng phá những bức rào tre dậu, những sông hồ cách trở mà đến với nhau thật d dàng, và nhẹ nhàng, bằng câu chuyện mà thật ra phải giữ ở tận đáy lòng.

Thì ra, một trong mấy chàng kia, vì muốn giữ nàng cho hắn, đã kể cho mấy kẻ trong bọn là hắn ta đã ngủ được với nàng. Chiều nay, tình cờ cãi nhau hăng quá, một cô trong đám đã nói thẳng với nàng là cô ta đã biết hết những liên hệ thầm kín của nàng với gã kia rồi; ngỡ ngàng và chán chường cho tình bạn, nàng đã biểu lộ câu trả lời bằng một ly nước tát vào mặt gã kia.


Tôi cũng kể cho nàng nghe câu chuyện tội lỗi của tôi vừa qua, và sự bực dọc, nỗi cô đơn của mình. Rồi chúng tôi lan qua chuyện khác thật mau. Từng lời nàng nói ra là một ngọn lửa ấm lòng trong đêm đông tuyết. Chúng tôi đã đến trước ga mà không ai muốn bước vào.

Hai kẻ trẻ tuổi đứng nói chuyện dưới trời mưa tuyết, sát ngay nhà ga. Chắc chúng tôi nói chuyện, nghe chuyện nhau say sưa lắm, mà có nhiều cặp tình nhân đi qua đó quay lại cười chào chúng tôi. Khi người ta đang được hạnh phúc thì sự thân thiện, lòng bao dung được nẩy nở d dàng với những con người hạnh phúc khác. Đồng thanh tương ứng đó chăng?


Tôi rủ nàng đi uống cà phê, nàng rủ tôi đi ăn nhà hàng sau đó. Chúng tôi chia xẻ tình bạn thanh cao, tận hưởng những giây phút đầu tiên vào đời nhau cho đến quá nửa đêm. Chia tay ai về nhà ấy, và quên rằng không ai có số điện thoại của ai. Và cảm động nhất là lúc cả hai đều cuống quít chạy quay lại để hỏi nhau số điện thoại liên lạc; chúng tôi thoáng hiểu là tuy chưa ai nói nhưng tình trong như đã trao nhau.

Một thi sĩ Việt Nam, Nguyễn Đình Toàn, đã viết câu thơ được phổ nhac trong một bài hát khá nổi tiếng vào thập niên 60:

Có biết đâu niềm vui đã nằm trong thiên tai.

Buổi tối hôm đó, cơn mưa tuyết rơi nặng hơn khi tôi rời khỏi nhà ga. Con đường phố và những mái nhà đã phủ trắng nhiều mảng, tôi kéo cổ áo coat, đốt một điếu thuốc rồi tiến bước, những dẫy nhà chung quanh đã chìm vào bóng tối. Những người dạ hành vắng dần cho đến khi chỉ còn tôi và bóng mình trên đường. Lúc đó là lúc tôi trầm tĩnh nhớ về những giờ biến động vừa qua.


Tôi không hiểu là tôi đã xử sự đúng hay không, khi từ chối tiếp tục trò chơi xác thịt với hai mụ đàn chị. Hòn đất ném qua, hòn chì ném lại, không ai tội vạ gì ai, còn được chiều chuộng và nâng đỡ. Tôi độc thân trai xa xứ, có nơi để trút những ẩn ức tình dục. Hai mụ kia, chắc loại gái già, cần sự thỏa mãn từ một gã thanh niên sung sức, lại thấp cổ bé miệng, không thể gây tai hại gì to lớn. Thế sao tôi lại nổi máu quân tử Tàu mà sinh ra cớ sự.

Nhưng thôi kệ, tôi cũng không tiếc gì, vì nhờ đó tôi quen biết được nàng. Dù mới chỉ là tình bạn, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt đó, lòng tôi như êm ái lạ thường.


Vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ qua những con hẻm nhỏ thấm thoát tôi đã gần về đến nhà. Vừa băng qua con đường lớn để đến khu đưa vào con ngõ gần nhà. Dưới ánh đèn đường hiu hắt và những hạt tuyết chi chít, tôi thấy một cái bóng nhỏ đang đỡ một thân hình to lớn một cách khó nhọc nơi đầu ngõ.

Trống ngực tôi đập mạnh, đúng là mỹ nhân và gã kia. Tôi rảo bước lại gần. Nghe tiếng bước chân tôi nàng quay lại. Khuôn mặt nhìn gần lại càng thu hồn hớp vía hơn nữa. Tôi đờ đẫn quên tất cả, quên luôn khuôn mặt của người bạn gái khả ái mới quen.


Gã đàn ông đầu húi sát chừng như say không còn biết trời biết đất gì nữa. Hắn đi chập choạng, xiêu vẹo và như sắp kéo cả nàng ngã chúi vào con rãnh bên thửa ruộng. Tôi bèn đến ngỏ lời giúp, nàng quay lại nhìn tôi khẽ xin lỗi vì đã làm phiền tôị Và hình như đã biết tôi ở cùng căn nhà nàng không nói và đổi phía ôm gã kia qua một bên, để tôi có chỗ dìu hắn ta về nhà.

Mùi hương của nàng còn quyến rũ hơn cả khuôn mặt nữa. Mùi hương đó như kéo cả được một quả núi xập xuống chân nàng. Tôi cùng nàng dìu cái thân hình nặng nề đó về đến căn phòng sát phòng vệ sinh. Nàng mở cửa phòng, cúi đầu chào, rồi một mình dìu gã kia vào phòng. Còn lại tôi tiếc ngẩn tiếc ngơ với mùi hương sót lại trong cái lạnh ẩm của ngày mưa tuyết.

o O o


Tôi về phòng thay quần áo, đun nước pha bình trà và váng vất nhớ về khuôn mặt, dáng hình của người đẹp. Đúng lúc đó, nàng gõ cửa qua cám ơn. Nàng đã thay áo kimô nô, mái tóc giờ xõa ngang, những sợi tóc mịn màng được nhuộm một màu nâu ăn mắt, mùi thơm như ngọc lan tỏa ra khắp cả phòng.


Nàng nhoẻn miệng cười huyền ảo. Tôi đê mê và lên tiếng mời nàng vào chơi dùng trà. Nàng không khách sáo, bước vào phòng và ngồi ngay xuống chờ tôi rót trà. Nàng khen phòng tôi sạch sẽ, gọn gàng và trưng bày trang nhã.

Nàng vừa nâng vạt áo, đưa tách trà lên miệng nhắp, vừa nói chuyện nhỏ nhẹ, nàng cho là năm đó tuyết rơi hơi sớm, bình thường ra nàng rất thích những đêm mưa, nhất là những đêm mưa tuyết, mặc dầu nàng sinh trưởng ở miền Nam; tuy nhiên, nếu phải đi trong gió lạnh mà lại phải dìu một người đàn ông nặng gần gấp hai thì mất cả mọi thú vị.

Nàng không nói tiếp, cúi đầu, và thình lình hai giọt ngọc long lanh từ hai cặp mắt đang rũ mi lăn xuống đọng bên gò má. Nàng như không cầm được nỗi buồn, cúi đầu khẽ nấc.


Nhìn dáng nàng ngồi tuyệt đẹp, tôi không cầm nổi vẻ ngây ngất, và liều lĩnh nắm lấy bàn tay thon đẹp.

Mỹ nhân rút ngay tay lại, ngẩng mặt lên lộ sắc giận, tôi mắc cở ấp úng xin lỗi và nói là chỉ muốn an ủi nàng thôi. Nàng không trả lời, đứng dậy rời phòng và chúc tôi ngủ ngon.

Tôi ngồi lại tự trách mình ghê gớm. Biết làm sao mà xin lỗi nàng đây? Tôi mân mê chén trà còn sót của nàng, nhìn vết son còn đọng đỏ trên vành. Cả không gian và thời gian sau đó đều bị ngự trị bởi bóng hình nàng mà thôi

o O o

Người bạn gái của tôi vừa quen đã không chọn đúng lúc để bước vào đời tôi. Ngay ngày hôm sau, vừa từ trường về tôi đã nhận ngay được một cú điện thoại của nàng, hẹn ra Shinjuku uống cà phê và dạo phố.

Như người khác, hoặc trong lúc bình thường, lẽ ra tôi phải mừng lắm. Thế nhưng lúc đó tôi như bị mỹ nhân hàng xóm hớp hồn. Đi chơi với một người, mà tâm trí lại hướng về người khác. Dĩ nhiên câu chuyện giữa chúng tôi sẽ trở nên chán chường biết chừng nào.

Tôi hết sức áy náy và thành thật xin lỗi cô bạn gái trong trắng của mình và chối từ khéo là vì mình không được khoẻ. Nàng mau mắn trả lời, nếu vậy thì nàng sẽ đến phòng tôi chơi, rồi ra gần ga uống cà phê cũng được, hơn nữa, nàng sẽ mang thuốc nhức đầu cho tôi uống. Biết nàng đang trong tình trạng chán chường và cần có người nói chuyện, tôi không nỡ từ chối, và hẹn nàng ở nhà ga khu tôi đang cư ngụ.

Nhìn bóng dáng nàng rạng rỡ từ trên sân ga bước xuống, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì tình cảm nàng dành cho mình. Làm sao mà nàng hiểu được sự thay đổi trong lòng tôi sau chưa đến một ngày cách biệt.

Nàng mang đến khoe tôi một vài đĩa nhạc để nghe chung. Lúc đó tôi muốn tránh đưa nàng về căn nhà tôi đang ở, nên đành dẫn nàng về nhà tên bạn Nam Dương gần đó, mà tôi đã có chìa khóa.

Chuyện hiểu lầm đã xảy ra gần như ngay lập tức khi chúng tôi mở cửa phòng hắn ta, thằng tặc đạo này đã đùa tôi và thổi phồng con búp bê nữ trần truồng để nằm trên giường, cùng gài sẵn mạch điện để lúc cánh cửa vừa mở ra, thì một bài nhạc ướt át và đèn trên giường trổi lên.

Nàng nhìn thoáng cảnh trí và suy đoán là tôi đã đặt bẫy một cách nhơ nhuốc để quyến rũ nàng, hơn nữa có lẽ nhớ lại câu chuyện tối qua và lý do tôi đã bị mất việc, nàng đỏ mặt, lí nhí vài câu từ giã rồi bung cửa chạy đi. Tôi chạy theo chỉ kịp nói "xin lỗi, đây không phải phòng của tôi!". Nhưng làm sao mà giải thích cho nàng hết hiểu lầm một điều trùng hợp quá hiển nhiên như vậy được. Tôi vừa chới với, vừa mắc cở nhìn theo bóng nàng khuất trong lòng phố, mà cảm thấy như mất một điều gì to lớn.

o O o

Hai ngày sau đó, khoảng 9 giờ tối, trời lại mưa tuyết, tôi đang ngồi xem ti vi thì mỹ nhân hàng xóm gõ cửa sang. Lần này thì vừa mở cửa ra, nàng đã nhạt nhoè nước mắt trên mặt, và chính nàng đã đóng vai trò chủ động ôm chầm lấy tôi và khóc trên vai, nói rằng gã kia đã đi uống rượu một mình từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về.


Thân hình mềm mại và mùi hương của tóc, của người nàng tiết ra làm tôi không giữ nổi cảm xúc. Tôi ôm lại nàng lúc đó đang đứng ngoài ngưỡng cửa và dìu nàng vào trong phòng, khép cửa và khóa trái lại.


Chúng tôi ôm hôn nhau ngay sau đó, khi nàng dựa lưng vào bức tường trong tư thế gần giống như đêm tôi nhìn trộm. Chiếc áo kimônô được giật giải mở rộng hai tà. Thân hình tôi ôm khít vào nàng như không còn một kẽ hở nào có được giữa chúng tôi. Mỗi cọ xát của từng bộ phận là mỗi chất ngất của xúc giác. Thần trí và tâm tình tôi như bay bổng lên không trong một chuyến du hành tuyệt diệu mà giờ đây tôi không thể nào nào tả được.

Đêm đó, chúng tôi yêu nhau gần như không cách quãng đến gần sáng thì nàng mới quay về.

o O o

Thế là từ hôm đó, đêm nào nàng cũng sang, tôi mê mệt với mỹ nhân và bỏ học, bỏ làm cả ngày chỉ ở nhà chờ đến giờ nàng qua, sau khi gã kia bỏ đi uống rượu.

Nàng bí ẩn trong lúc nói chuyện, nũng nịu khi buồn, mãnh liệt và nhiều khi tàn nhẫn trong lúc ái ân, dịu dàng vào lúc nửa đêm về sáng. Không một chỗ nào có thể hiện hữu trên chốn thiên đường (hay địa ngục?) xác thịt mà nàng không hướng dẫn tôi vào.
Có một điều lạ là không bao giờ nàng chịu ăn một món gì trong phòng tôi, nhiều lắm nàng chỉ uống tí nước trà. Ngược lại nàng mang qua cho tôi không biết bao nhiêu là trái cây. Có một loại hạt đặc biệt nhất là sau khi ái ân xong, nàng lại đút cho tôi ăn. Sau đó người tôi lại khoẻ khoắn lại và sự đòi hỏi ái tình lại tăng lên mãnh liệt. Còn nàng thì lúc nào cũng tươi mát, nếu không nói là mát lạnh và không bao giờ biết mệt.

Từ đó, tôi lười đến độ chỉ đun nước sôi để lau chùi thân thể tại phòng. Không đi làm nên tiền học tôi cũng không đóng để ghi danh cho năm tới. Do đó mà còn tiền bỏ vào phong bì trả trước 3 tháng tiền phòng, nhưng không có tiền trả lệ phí điện thoại nên đành để bị cắt đường dây.

Hàng ngày, tôi ở lì trong phòng và chỉ ra ngoài để bỏ máy giặt quần áo và mua thức ăn khô, trứng, và mì gói. Ngay cả một buổi sáng, tôi có nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang của gã quản lý văn phòng bất động sản, giải thích cho ai đó là không có ai ở căn phòng sát phòng vệ sinh cả. Sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa, rồi tiếng chân của hai người bước đi. Tôi chỉ nhổm dậy, thò tay ra lấy chai sữa để ngoài hành lang vào, như cho họ biết là tôi có nhà nhưng không muốn tiếp khách mà thôi.

Đầu óc mê muội và sự đắm say trong sắc dục với mỹ nhân đã ngăn không cho tôi hở môi nói điều gì về việc đó cho nàng.

o O o

Ba tháng trôi qua, khuôn mặt của tôi càng ngày càng tiều tụy, râu tóc mọc dài ra trong gương. Lương tri của tôi đã bắt đầu có những tiếng kêu cầu cứu. Tôi bắt đầu ráp nối các dữ kiện và tìm thấy hình như đầu mối nguy hiểm là chính nàng. Nhưng tất cả mọi cố gắng của lý trí đều như bị dẹp tắt khi tôi nhìn thấy nàng bước vào và nhoẻ miệng cười như hoạ Lúc đó, tôi lại nghĩ là tôi có thể làm mọi chuyện, ngay cả chết, vì nàng

Cho đến một hôm người tôi kiệt sức đến độ không còn đứng lên nổi. Thân thể lại bị một cơn cúm nặng hoành hành, tôi bắt đầu bị lên một cơn sốt rét nặng.
Trong lúc mê sảng, tôi cảm thấy hình như có nàng tới nhìn tôi xong rồi quay đi. Tôi kêu mấy cũng không quay lại.

Tôi cố gắng dùng hết tàn lực ngồi lên và lết đến cửa, nhưng chỉ đến được giữa phòng thì gục xuống.

0o0

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm ở nhà thương. Vài ngày sau tôi nhận được sự thăm viếng của tên bạn Nam Dương và người bạn gái, sau này trở thành người yêu của tôi, mà bạn cũng đã gặp ở Tokyo.

Tên bạn tôi đã hoàn toàn thất bại trong chuyến về quê lấy vợ, hắn trở lại Nhật và đã về lại phòng cũ với một cái chìa khác.

Thì ra, người bạn gái của tôi đã tìm hiểu được sự thực nhờ bởi mấy người bạn cũ vẫn còn lai vãng quán cũ, kể lại là sau khi tôi mất việc, gã manager tổ chức một cuộc điều tra và mới tìm ra rằng không phải tôi là nạn nhân duy nhất của hai mụ obasan ở lầu trên. Gã quản lý ra lệnh đuổi ngay hai nhân viên cố cựu này, và do đó mới có việc hai mụ tru tréo làm cho các khách quen tại quán tìm hiểu ra mọi chuyện.

Nàng tìm đến phòng của tên bạn Nam Dương của tôi và lại hiểu ra sự việc gây hiểu lầm hôm trước.

Cái ngày mà nàng nhờ tên này ra ngoài trường hỏi thăm địa chỉ và đến thăm tôi là những giờ phút may mắn cuối cùng để cứu tôi thoát chết. Các bác sỹ khẳng quyết như vậy với nàng.

o O o

Nhưng, sau khi khỏi bệnh và đã dọn qua nhà khác, cũng như may mắn có được một số tiền học bổng nhỏ để khỏi phải đi làm, từ một cơ quan do thân phụ của người yêu tôi làm giám đốc, một hôm tôi lại âm thầm tìm về chốn cũ, mong gặp lại mỹ nhân hỏi cho ra lẽ.

Tôi đến gõ cửa căn phòng, không ai trả lời. Căn nhà hình như bị bỏ trống hoàn toàn từ lúc tôi dọn đi. Tôi bèn ra chỗ phòng tắm công cộng để đứng chờ cho được.

o O o

Hai hôm sau thì tôi thấy một bóng dáng thanh tú tóc nâu đi vào trong phòng tắm công cộng với hai ba người đàn bà khác. Tôi chờ họ đi ra để theo dõi, thì thấy những người đàn bà này bước vào một quán rượu lớn đằng sau nhà ga. Thì ra đó là những geisha làm việc tại đây.

Tôi liền về nhà lấy thêm tiền tới đó để đòi được tiếp bởi nàng geisha tóc nâu. Nàng này là loại đào rượu mắc nhất quán, nhưng tôi vẫn nì nèo cho bằng được.

Khi nàng geisha kéo cánh cửa, bước vào căn phòng ăn dành riêng cho khách chịu bỏ tiền để có những giờ phút riêng biệt, thì tôi mới nhận ra là tuy có nhiều nét giống, nhưng nàng này không phải là mỹ nhân hàng xóm cũ của tôi.

Tôi đem chuyện ra hỏi nàng, thì người geisha này biến sắc van nài tôi giữ kín chuyện, vì chính nàng là chủ nhân đã thừa kế căn nhà đó từ một người cô ruột đã chết cách đây hơn hai mươi năm. Căn nhà đó đang được giấy phép tu bổ lại, và công việc sẽ được bắt đầu từ tháng sau.

Để bù lại, nàng ta hứa là sẽ gửi cho tôi tất cả những gì liên quan đến người mà nàng nghĩ là cô láng giềng của tôi. Tôi đồng ý, đưa địa chỉ cho nàng và đi về trong thắc mắc, lẫn một tâm sự hoang mang.

o O o

Một tuần sau đó, nàng geisha tóc nâu đã giữ đúng lời hứa, gửi cho tôi một hộp giấy trong đó mẹ nàng đã lưu trữ mọi hình ảnh cũng như các bài báo nói về người cô của nàng.

Tôi đóng kín cửa, hồi hộp cắt giây và đọc từng tài liệu. Những tấm hình còn trong hộp đều cho thấy đúng là mỹ nhân hàng xóm của tôi, tuy rằng bên ngoài nàng đẹp và duyên dáng hơn gấp bội.

Chuyện liên quan đến nàng đã gây náo động một thời trên báo chí. Các phóng viên đã nhân một vụ án mạng thương tâm, đưa đến cái chết của ba người trẻ trong xã hội Nhật thời hậu chiến, để mở cuộc điều tra xuống tận miền Nam nước Nhật, để tìm ra nguyên ủy sự thật của các sự kiện, lẫn lộn giữa các băng đảng anh chị, tình yêu, tiền bạc bên phía mặt đen của cuộc đời.

Những bài viết được cắt ra từ nhiều tờ báo khác nhau, cách đây đã hơn hai chục năm, kể lại câu chuyện như sau:

o O o


"Sau cuộc thất trận của quân đội hoàng gia Nhật vào thế chiến thứ hai, một cựu chiến binh trẻ tuổi trong quân đội Nhật, sau khi đóng tại Trung Hoa, được giải ngũ về lại Kiusiu để tìm việc. Vì không có nghề nghiệp chắc chắn, nhưng giỏi võ nghệ, anh chàng cựu sĩ quan đẹp trai này đã xin được làm một tay yakuza, là một loại võ sĩ trong đám anh chị trong giới giang hồ.

Nhiệm vụ của anh ta là gác an ninh cho một quán rượụ Quán này cũng là một ổ nhện trá hình chuyên tổ chức tại các ổ tắm hơi hay lữ quán dành cho các thương gia lắm tiền. Vì thông minh và gan dạ, anh ta đã dần dần trèo lên để giữ một địa vị khá quan trọng, chỉ huy cả một vùng lớn trong thành phố. Để biểu hiện quyền lực này anh ta được cho xâm lên thân hình những đường nét công phu, mà các tay trong giới chỉ nhìn các hình đó trên bả vai và lưng nhau là biết ngay.

Một ngày nọ, anh ta bị trúng phải tiếng sét ái tình khi gặp một mỹ nhân tuyệt đẹp từ vùng quê lên. Cô này vì muốn cứu gia đình ra khỏi cảnh nghèo hèn nên đã tình nguyện bán mình vào chốn mua hương, bán phấn. Cô được mua bởi một băng đảng hiện làm chủ một quán rượu dành riêng cho ngoại kiều.

Người geisha này có một sức quyến rũ lạ kỳ và được coi là cao phẩm cho các sĩ quan hoặc thương gia ngoại quốc làm việc tại đó. Người anh chị trẻ càng lúc càng đắm say nàng, và không thể ngăn nổi lòng ghen tuông khi nhìn thấy người mình yêu mỗi đêm bị chuyển trao từ vòng tay này qua vòng tay khác của ngoại nhân.

Để giải quyết vấn đề, anh ta đã đề nghị bỏ tiền ra chuộc nàng ra khỏi quán rượu, nhưng điều này phạm vào luật của giới giang hồ lúc đó. Các yakuza phải đứng ngoài các điều đình mua bán phụ nữ của các băng đảng khác.

Không còn cách nào khác, anh yakuza này bèn tổ chức một vụ đánh cướp liều lĩnh người mình yêu để thoát chạy lên Tokyo. Nhưng họ chỉ mới chạy được gần đến nhà ga thì bị toán anh chị của băng kia ngăn lại.

Một cuộc đấu kiếm kinh hồn xẩy ra, và kết quả là anh này đã bị phạm vào chỗ kín, ngã lăn ra bất tỉnh. Đúng lý giang hồ, thì cả hai người phạm luật đã bị xử tử tại chỗ, nhưng nhờ sự can thiệp của nhóm băng đảng phe anh ta, một thỏa thuận giữa các băng đảng đã được dàn xếp. Đám anh chị phe chủ cô gái đồng ý tha cho gã yakuza đã bị tàn phế này nhưng với điều kiện là hắn và cô gái phải đi lên Tokyo không bao giờ được đặt chân lại miền này. Để bù cho thỏa hiệp đó, đám anh chị phe anh chàng phải trả một số tiền lớn để "mua" lại cô này.

Khi anh chàng yakuza tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong một chiếc xe van phủ kín mít với nàng geisha trên đường lên Tokyo. Hiểu ra mọi việc, anh ta tức thì muốn tự sát, nhưng đã bị cô kia ngăn lại. Vì tình yêu mà người cựu sĩ quan này phải chịu đựng nỗi đau đớn nhất đời này.

Thế là cặp tình nhân bất hạnh kia lên Đông Kinh vào một đêm tuyết lạnh, với một định mệnh nghiệt ngã trước mặt. Sau một thời gian, nhờ làm việc chăm chỉ và cũng nhờ uy tín của tay anh chị cô gái trở thành một chủ nhân một quán rượu trong khu, nhưng nàng không cần phải tiếp khách nữa. Dần dà, người con gái đã để dành được đủ tiền đưa gia đình lên Đông Kinh.

Từ đó anh chàng yakuza đâm ra say sưa suốt ngày, anh ta nhiều lần hành hạ, đánh đập người yêu của mình trong lúc say, dầu rằng sau đó khi tỉnh rượu, chàng lại ăn năn, hối lỗi và tự sát hụt nhiều lần.

Sống giữa chốn phồn hoa đô hội, người con gái kia với số tuổi còn trẻ đã không kềm nổi sự đòi hỏi mãnh liệt của tình yêu cùng xác thị. Rồi thì việc gì phải đến cũng đã đến, sau khi cả hai đã có đủ tiền mua được một căn nhà 8 phòng cho sinh viên thuê, và cô gái không cần phải đi làm đều nữa, thì một đêm anh chàng kia đi uống rượu về sớm hơn thường lệ, đã bắt gặp người yêu của mình đang ái ân với một sinh viên Đài Loan đang thuê phòng ở trọ.

Cơn ghen đã nổi lên dữ dội, và không cần cãi vã lôi thôi, anh ta đã dùng kiếm chém chết cả hai người kia, rồi sau đó bế xác người yêu về lại phòng nằm trong đó. Khi đoàn cảnh vệ đến bao vây căn nhà, thay vì đầu thú nộp mình, anh ta còn mở cửa cầm kiếm cố tình lao vào tấn công nhân viên công lực, để cuối cùng bị bắn chết ngay trước cửa tại hành lang."

o O o

Nghe đến đây, chắc bạn đã có thể tưởng tượng được nỗi bàng hoàng và kinh dị của tôi lúc đó. Nỗi sợ hãi ấy càng trở thành rõ rệt hơn khi tôi cầm kính lúp soi rõ tấm hình chụp hiện cảnh của vụ án, đó chính là căn phòng tôi đã ở, và ở một tấm hình khác chụp chỗ người đàn ông đã bị bắn khi anh ta đã mang thân xác của người yêu về lại căn phòng của họ, đó chính là căn phòng nằm sát phòng vệ sinh, nơi mà tôi đã chứng kiến cảnh tượng vừa hấp dẫn vừa lạ lùng vào một đêm mưa thu vài tháng trước đó. Đem so ngày tháng của vụ án và cuốn nhật ký của tôi thì trùng hợp. Và cuối cùng thì bức hình chụp người sinh viên xấu số Đài Loan kia lại là chính tôi. Nói đúng hơn, tôi và anh chàng đó giống nhau còn hơn hai anh em sinh đôi nữa.


Để hết:

(Anh bạn tôi, nhân vật chính trong truyện đã không lấy được người yêu Phù Tang của anh, vì vào vài tháng trước biến cố 1975, anh ta đã bị bố mẹ kêu về ép lấy một người con gái Việt Nam, mà hai gia đình đã dàn xếp với nhau từ trước. Anh bắt buộc phải đồng ý vì mẹ anh hăm dọa sẽ từ con nếu anh từ chối. Sau này cả hai vợ chồng anh đều qua được ngoại quốc và có được với nhau một người con gái. Nhưng họ đã không được hạnh phúc với nhau. Lúc kể chuyện này cho tôi nghe thì anh và người vợ đã làm xong thủ tục ly dị. Anh tâm sự cho tôi nghe rằng anh đang định vòng lại Nhật để tìm lại người yêu năm xưa, vì anh nghe đâu nàng vẫn còn độc thân và đang dạy Anh văn tại một trường nữ đại học. Lý do anh cố mời tôi lên để kể cho nghe câu chuyện trên, là vì anh muốn còn để lại một điều gì ghi lại một chuyện hoàn toàn quái đản giữa thế kỷ thứ hai mươi. Chúng tôi chia tay sau đó, và từ ngày ấy đến giờ tôi hoàn toàn bặt tin về anh).

Phạm Thế Định
-------------
(24/08/1999)




__,_._,___


From: Dzung T <dzungthedinh@yahoo.com>
To: "Exryu-ww-Forum@yahoogroups.com" <Exryu-ww-Forum@yahoogroups.com>; "exryu-ww-vannghe@yahoogroups.com" <exryu-ww-vannghe@yahoogroups.com>
Sent: Friday, October 21, 2011 6:38 PM
Subject: [Exryu-ww-Forum] Truyện ngắn Erotic Người lớn - đọc cuối tuần


XXX


No comments:

Post a Comment