Monday, July 11, 2011

11/07 Chỉ vì tôi là les

Thứ hai, 11/7/2011, 12:10 GMT+7

Ừ! Vậy là cuối cùng nó cũng đủ dũng khí nói với Ngọc, người bạn thân duy nhất rằng nó là les (đồng tính).

Nói được điều ấy ra nó cảm thấy nhẹ nhõm tâm hồn khi mang nặng lo âu bao năm qua! “Không có gì đâu, Ngọc nghĩ rất thoáng mà. Hồng đừng nghĩ nhiều”.
Nó cười, cười rất tươi khi nó nhận được cảm thông từ người bạn thân duy nhất. Nó nhìn đời bằng một màu hồng xinh xắn. Nhưng “trời Sài Gòn nắng mưa có ai ngờ”. Ngày sinh nhật nó, nó xinh xắn, nhe răng suốt cả ngày, vì nó biết là chiều nay, bạn thân sẽ ôm gói quà đến cho nó, có lẽ gấu bông, hay là cái áo, bộ đồ ngủ chăng... Những suy nghĩ của nó đan vào những hat mưa chiều Sài Gòn.
Rầm! Tiếng sét xé tan dòng suy nghĩ. Chuông báo hết giờ, mọi người đổ ra nhà xe, một ngày lao động kết thúc. Ai nấy đều hiện rõ sự mệt mỏi trên gương mặt, chỉ duy nhất nó, vẫn cười suốt cả ngày nay. Ừ !sinh nhật nó mà. Hihi, sắp có quà!
19h, 20h,...22h dãy trọ bắt đầu yên ắng. 23h, 23h50 những tiếng chó sủa cũng im dần, màn đêm dường như cũng bao phủ nụ cười nó.
Những giọt nước mắt bắt đầu thành dòng, cổ họng nó nghẹn đắng, những tiếng nấc nhè nhẹ, khóc cũng chẳng dám, hic. Nó sợ nó làm mọi người thức giấc. 23h59 điện thoại báo tin nhắn mới, nó “vồ” lấy cái điện thoại như con mèo vồ con mồi. A, tin nhắn của Ngọc. Mắt nó lóe sáng, nó giụi nhanh những giọt nước mặn chát kia.
“Ngọc xin lỗi, Ngọc có việc không lên với Hồng được, sinh nhật vui nghen! Bạn thân”!
“Hihi, ừ bận việc thì mình sẽ chơi sau”, cảm ơn nghen!Ngủ ngon!
Đêm ấy nó ngủ cũng rất ngon, có lẽ bạn của nó cũng thế.
Hôm sau, nó gọi cho bạn thân nó, nó dự định hai đứa sẽ đi chơi, nhưng bạn nó luôn bận, ngày thứ 2, thứ 3,.....ngày thứ 10 sau sinh nhật nó, bạn nó vẫn “Ngọc bận rồi, xin lỗi nghen”.
Hic, làm gì bận suốt thế nhỉ! Nó lang thang một mình, nó vô tình gặp một đứa bạn.
- Ê! Mày với Ngọc sao rồi, làm lành chưa, bạn bè mà làm gì giận hờn ghê thế?
- Giận gì, tao không hiểu!
- Ặc, hai đứa mày có vụ gì thế,
- Tao không hiểu, ý mày là sao?
- Trời, hôm sinh nhật mày, trời mưa tầm tã nhớ không?
- Ừ, rồi sao!
- Ngọc dầm mưa 80km lên ngủ ở phòng tụi tao, sáng nó phải chạy về sớm để kịp làm!
- Nhưng tại sao, tao không hiểu?
- Ừ, tao định hỏi mày nè, tối đó thấy mắt nó ướt lem nên tao không dám hỏi, nghĩ tụi mày giận hờn vu vơ!
- Ặc! Sao vậy trời. Tao biết gì đâu.
- Thôi tao đi đây, tưởng mày làm điều tày trời gì nên nó không tha thứ được chứ; hihi!
Câu nói của đứa bạn cứ văng vẵng bên tai. Mình có làm gì có lỗi đâu nhỉ, nó nghĩ, ngớ người ra. "Bệnh hoạn, có con vậy thà bóp cổ cho nó chết cho rồi”, nó giật mình, tiếng người phụ nữ vang lên cạnh nó. Nó nhìn sang bên kia đường cạnh gốc cây, trời, hai đứa con gái "hun" nhau!
Hả! Nó há hốc miệng, chẳng lẽ vì chuyện ấy mà Ngọc.... Nó bỏ lững dòng suy nghĩ, nước mắt bắt đầu lăn xuống đôi gò má, chạm khóe môi nó, mặn chát, cay đắng quá. Nó lầm lũi bước thật nhanh, không dám nhìn lại đôi les kia.
Thời gian dần trôi qua, nó vẫn mãi câu hỏi “Tại sao?!” Nhưng nó không đủ can đảm gặp Ngọc để hỏi. Rồi một hôm, nó vô tình biết Ngọc đang ở Sài Gòn, đang ở trọ cách chỗ nó không xa. Nó tranh thủ về sớm hơn thường ngày, đợi Ngọc trước phòng trọ:
- Trời, sao Hồng biết Ngọc ở đây,
- Ừ, vô tình biết thôi,
- Hồng vô phòng chơi!
Ngọc mở cửa, hai đưa ngồi cạnh nhau, có lẽ vì phòng trọ quá nhỏ, nhưng không nhìn nhau. Những câu hỏi thăm, những câu trả lời nhạt nhẽo, nhạt như tình bạn của nó lúc này. Khóe mi nó chợt cay cay, cổ họng nó thấy đăng đắng! Tâm hồn nó trống rỗng.
- Hồng đừng như thế được không?!
- Sao cơ?
- Hồng thử quen bạn trai đi, đi khám bác sĩ đi,... Hồng mắc bệnh từ bao giờ? Hồng lây bệnh từ ai biết không?!
Nó nấc từng tiếng, nó ngập ngừng.
- Hồng không có bệnh! Les không phải là bệnh. Ngọc hiểu không.
Nó vùng lao ra khỏi căn phòng của bạn thân nó, đôi mắt nó cay xè, Nó tìm được câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao” rồi! Đơn giản là bởi nó là les, là bệnh hoạn, là biến thái. Những từ nó đã được nghe từ người phụ nữ kia, từ bạn thân của nó. Có chăng một ngày nào phát ra từ gia đình nó, cha mẹ, anh em của nó không? Nó rùng mình! Cuộc đời của nó, của thế giới thứ ba này sẽ đi về đâu, lối thoát nào cho nó. Ông trời ơi, tại sao sinh con ra thế này! Lỗi của nó, hay của người sinh ra nó, hay lỗi của tạo hóa. Không ai có lỗi cả, chỉ đơn thuần mọi người rẽ phải còn nó rẽ trái mà thôi.
Tên tôi và tên người bạn từng là bạn thân đã được thay đổi. Xin lỗi các bạn đồng cảnh ngộ, bởi tôi không dám công khai bản thân, cũng như không dám sống thật. Tôi cũng như các bạn là người, là con người các bạn hiểu không!!!
Xin đừng thương hại, cũng đừng làm đau chúng tôi, chúng tôi không có lỗi. Nếu không xem chúng tôi là bạn thì đừng xem là kẻ thù. Đừng xát muối những trái tim vốn đã đầy vết thương của chúng tôi!
N.P.
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tạidoisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.
Ý kiến bạn đọc ()Sắp xếp theo: 
Hãy thật dũng cảm đối diện với giới tính thật của ban
Đọc những dòng tâm sự của bạn,mình không bất ngờ lắm, khi xã hội ngày nay có rất nhiều bạn trẻ cũng giống như bạn. Có thể là ngộ nhận, có thể là chạy theo phong trào và cũng có thể là bạn thuộc giới tính thứ 3. Bạn phải xác định rõ bản thân thuộc loại nào. Đừng tự trách bản thân, vì tình cảm mà, khó nói lắm. Chỉ mong bạn vui, cố vượt qua tất cả, cho dù bạn là ai, thì bạn đừng đánh mất chính mình, thì cuộc sống sẽ thú vị và có ýnghĩa. Cố lên bạn nhé (cũng có rất nhiều người cả nam và nữ đã từng rung động trước 1 người cùng giới, nhưng lý trí của họ đã giúp họ rẽ phải, chứ không rẽ trái).
( bony )

Sống cho bạn
Chẳng có gì mà thương hại, đó là giới tính, là con người thật của bạn, sống cho mình chứ đâu có sống cho thiên hạ trời? Nói chung cố gắng dung hòa và làm gì mà con người thật của mình bảo thôi
( Trung Hau )

Les - nỗi đau thầm kín!
Chào bạn N.P! Thực sự khi đọc xong bài viết này tôi đã rất xúc động. Thấy thương bạn quá, cũng là một kiếp người nhưng sao lắm bi ai? Nhưng tôi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ thực sự sống đúng với con người hiện tại của bạn. Hãy sống lạc quan, yêu đời, bạn thực sự sẽ tìm thấy những niềm vui và những người bạn tốt. Thân!
( Nhật Lan )

Cố lên bạn à.
Bạn gái à, cố lên nhé bạn.
Bạn không cần phải công khai bản thân đâu, chỉ cần bạn sống thật với chính mình là hạnh phúc rồi. Có những bí mật mà chỉ ta mới biết thì sẽ tốt hơn.
Chúc bạn tìm được tình yêu và sống hạnh phúc tiếp nhé.
Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, bạn sẽ gặp những người hiểu bạn thôi mà.
( Vinh )

Đừng buồn, hãy sống tốt hơn!
Chào bạn, có phải là một sự ngẫu nhiên hay không, khi tôi vừa xem xong bộ phim " The love of siam" do học trò gửi tặng, nó là một bộ phim về tình yêu đồng tính. Những nhân vật trong phim thật đẹp, thật vị tha và sống rất ý nghĩa. tôi nghĩ những người thuộc thế gioi thứ 3 như bạn cũng có quyền sống, có quyền yêu. Các bạn không có lỗi vì đó không phải là cái mà các bạn có quyền chọn lực, cũng không phải là lỗi của gia đình, người đã sinh ra bạn cũng không bao giờ mong muốn bạn như vậy. Ở một khía cạnh nào đó, xã hõi vẫn chưa đón nhận và cho phép tình yêu của những người như các bạn, nhưng bằng tình yêu và để chứng minh mình, bạn hãy sống cho thật tốt, thật ý nghĩa bạn nhé! Tôi viết những dòng này không phải vì thương hại bạn hay viết chỉ để an ủi bạn, mà tôi viết để bạn thấy rằng không phải ai cũng nhìn các bạn như những người bệnh hoàn. Chúc bạn sớm vượt qua và sống tốt bạn nhé. Thân!
( Phuong Thuy )

Hãy là chính mình...!
Đọc bài viết của bạn mình rất xúc động...Có những sai lầm mà chúng ta có thể sửa đổi được và có những sai lầm phải trả một cái giá rất đắt. Dù gì đi nữa hãy sống với những ước mơ và sống thật khi ấy bạn mới cảm thấy hạnh phúc thật sự........nhưng đó lại là một rào cản dể đẩy con người ta xuống vực thảm....và mình tin thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất giúp bạn !
( Châu Đạt )

Gửi bạn Hồng
ngắn gọn nhưng xúc tích, tôi nói đây không phải là thương hại bạn nhưng mà thực sự nếu như tôi rơi vào hoàn cảnh của bạn thì tôi không biết mình sẽ phải làm gì nữa.Tôi không biết nói gì hơn ngoài việc gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến bạn, hãy cố gắng sống tốt bạn nhé...!
( Đoàn Văn Cường )

Đồng cảm
… Khi một đứa bé ra đời, ngay từ khi là một cái bào thai trong bụng mẹ, bản thân nó đâu có quyền chọn lựa cho mình một giới tính nam hay nữ . Như mình, mình đâu có bao giờ muốn mình như thế này. Mình đã từng vất vả đấu tranh với bản thân để tự điều chỉnh mình, sống như chính hình hài cha mẹ đã sinh ra, nhưng không thể được vì "nó" có từ khi mình được ra đời và theo mình lớn lên theo năm tháng. Có ai chịu hiểu điều đó không? Họ khinh rẻ, coi đồng tính luyến ái là một thứ bệnh hoạn ma quái cần tiêu diệt, loại trừ vì không phải là người, là thằng ... thằng pêđê .
Nhưng những người như mình cũng là con người, cũng khát khao được yêu, được thương, được thở và sống. Tại sao mọi người cứ kỳ thị những người đồng tính luyến ái và coi đây là thứ cần phải ngăn chặn và tiêu diệt, trong khi họ đâu có lỗi gì ? Tại sao ? một người đồng tính luyến ái cũng là những con người bình thường về tất cả mọi mặt, trí tuệ, sức khỏe và cả tình dục . Họ vẫn là con người bình thường như mọi người đang sống trong xã hội này và nếu biết tự kềm chế bản thân đi vào con đường đúng đắn.
Cuộc sống tự do như một người bình thường là khát khao cao nhất mà tất cả những người đồng tính đều mơ ước và hướng đến. Mình cũng mơ ước, cũng hướng đến như vậy… ...trong cuộc đời của mỗi chúng ta sau này, rồi sẽ có người thành đạt, sẽ có người không lắm thành đạt, rồi cuộc sống sẽ cuốn hút mỗi người vào vòng xóay của mình, cuộc sống sẽ tất bật đầy lo toan chuyện áo cơm, sẽ tràn đầy niềm vui, hạnh phúc, và cũng đầy những nổi buồn, thất vọng. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ có lại được những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời.
Bạn sẽ ra đi, và tôi cũng sẽ ra đi, có chăng còn lại là những kỷ niệm mang theo trong ký ức của mỗi người. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ hối tiếc những gì đã qua, dù buồn vui, dù hạnh phúc, dù đau khổ, tôi sẽ mãi mãi yêu và sẽ giữ lại hình ảnh của Người ấy trong hành trang vào đời, thật ngắn ngủi, thật thân thương, nhưng tôi biết tôi sẽ vẫn mãi hãnh diện, vẫn tự hào, tôi sống, tôi yêu ... Mình không muốn mình dấn sâu vào cộng đồng này. Thật là nghịch l‎ý! Trong khi bản chất là người đồng tính nhưng mình lại sợ mình sẽ là người đồng tính. Từ chối bản chất để sống một cuộc sống giả tạo, gượng ép liệu có phải thực sự là sống hay không? Câu hỏi đó đối với mình sao mà khó trả lời quá! Mỗi người có thể chọn lựa cho mình mỗi cách sống khác nhau nhưng chung quy thì chúng ta vẫn luôn mong muốn mình và những người thân của mình được hạnh phúc. Vậy thì hãy cố gắng để đem lại hạnh phúc cho nhau!
( HL )

xin chia sẻ!
Xin chào bạn! cảm xúc của bạn tôi cũng có hiểu được vì đơn giản tôi cũng giống như bạn. Khi đọc những dòng bạn viết tôi tự cảm thấy rằng mình may mắn vì một số người bạn tôi không suy nghĩ như cô bạn thân của bạn.Mặc dù rằng chính bạn thân của tôi ngay từ khi biết được chuyện đã không đồng ý, bạn ấy chỉ nói chúng ta là bạn thân nên những gì tôi làm cho là đúng thì bạn đó luôn ủng hộ, nhưng bạn đó luôn muốn tôi trở về với con người tự nhiên thì vẫn tốt hơn!
Thật sự tôi vẫn không chấp nhận điều đó, con người tự nhiên là như thế nào? yêu mà cũng phải có điều lệ quy tắc nữa hay sao? thật sự tôi không hề hiểu tại sao xã hội vẫn chưa chấp nhận và kì thị ! Nhất là gia đình , tôi vẫn phải giấu bố mẹ tôi sự thật, tôi không dám nói ra vì có thể bố mẹ sẽ không chịu được sự thật ...nhưng tôi tin ngày đó cũng tới! Hi vọng bạn đã nhận được nhiều sự chia sẻ và thấu hiểu của những người bên cạnh bạn, thật sự bạn vẫn không dám công khai bản thân và không dám sống thật hay sao? vậy bạn sống bây giờ có ý nghĩa gì hay không ? tôi hi vọng bạn và những người như chúng ta đủ can đảm và sống thật là mình để không cảm thấy hối hận vì đã bỏ phí cuộc đời này!
( Nguyet Truong
)

No comments:

Post a Comment