Monday, November 14, 2011

NGỤ NGÔN DÀNH CHO NGƯỜI LỚN

GÀ MÁI ĐỎ VÀ CÁC BẠN THÂN.

Gà mái đỏ với ba con nhỏ,
Bộ lông màu rực rỡ khác thường.
Có thêm các bạn dễ thương,
Vịt, gà, chó sống vui thường bên nhau.
Một hôm đang bới đào gặp phải,
Hạt lúa mì, gà mái liền kêu:
"Ai trong các bạn dấu yêu,
Cùng tôi trồng xuống sẽ nhiều thức ăn?"
Vịt mệt mỏi: "Tôi cần nghỉ mệt"
Mèo chối liền: "Tha chết cho tôi"
Chó rằng: "Tôi cũng vậy thội"
Gà mái nói: "Vậy mình tôi tự làm"

Trồng xong, gà bón phân, tưới nước,
Lúa mì đơm nhiều hột vàng nâu.
Gà đến các bạn hỏi mau:
"Ai trong các bạn gặt vào cùng tôi?"
Vịt chán chường: "Thôi thôi, xin miễn"
Gà nhún vai: "Thử kiếm ai đi"
Chó tránh mặt: "Không phải khi",
Gà mái nói: "Nếu vậy thì, tự tôi".
Gà nói xong tức thời làm việc,
Sáng tới chiều không tiếc công lao.
Lúa mì đầy ứ hai bao,
"Ai trong các bạn ghé vào giúp tôi,
Xay lúa ra?" Gà mời khản tiếng,
Vịt, chó, gà miệng nín như câm.
Gà mái: "Tôi đã hiểu rằng,
Tự xay, làm bột, nướng bằng lò than"
Hôm sau, mùi thơm lan khắp xóm,
"Bạn dấu yêu! Ai muốn ăn cùng?"
Nhép thấy được, vịt nhảy tưng:
"Cho tôi tình nguyện xin cùng đến ăn"
Mèo nước bọt hai hàng tuôn chảy:
"Và tôi đây cũng vậy thôi mà"
Chó nhịp chân: "Ngon quá ta"
Gà mái tuyên bố trước ba đứng nhìn:
"Không một miếng, bạn hiền thông cảm.
Tôi chuyên cần những tháng ngày qua.
Từ ngoài ruộng, tới trong nhà,
Bánh mì xin hưởng cùng ba con mình".
Ba bạn thân đứng nhìn chép miệng,
Nước bọt đâu cứ đến tuôn tuôn.
Bánh mì thơm quả là thơm.
"Phần thưởng nào chẳng qua đường gian lao?"
Nguyễn Tường, NY Nov 14, 2011


The Red Hen and Her Friends.


Once, there lived a hen with her five chicks. The hen was as red as beetroot. She had three friends : a duck, a cat and a dog. They all lived happily.
One day, the red hen stumbled on to a wheat seed. "Hey, who among you wish to plant this seed?" she asked.
"Not me, friend" refused the duck.
"Nor can I." declined the cat.
"Count me not." the dog turned his back.
"All right. I will do it then by myself," said the hen. She planted the seed and watered it. Alas! It grew quickly to yield the brownish wheat. "Hi! There, who among you wish to harvest the wheat?" asked the red hen.
"Not me, friend," the duck sounded bored.
"Nor can I." shrugged the cat.
"Count me not!" avoided the dog.
"If so, I will do it by myself," the red hen spoke up as she laboured all day along. By evening she had two gunny bags full of wheat.
"Hello pal! Who among you will lend me a hand to grind this wheat? She queried. All the three refused as usual.
"I will see that I grind this by myself. I will make flour, knead dough and bake bread!" she announced. The next day she baked delicious bread.
"Howdy, who among you wish to eat this bread?" she asked merrily.
"I want to!" answered the duck, smacking her lips.
"Me too!" said the cat with his mouth watering.
"Yummy, smells good," spoke up the dog, shuffling his feet eagerly.
"None of you can have a bite! I slaved in the field and at home. Only my children and I are entitled to eat this bread!" So saying the red hen fed her chicks and ate a sumptuous meal that day.
MORAL : There are no gains without pains.


CHÚ LỪA KIÊU HÃNH.


Nhà điêu khắc tạc chuyên hai thứ,

Tượng Thánh nam, Thánh nữ tuyệt xinh.
Lần nọ ông chất tượng lên,
Trên lưng lừa, đến dâng Đền thánh kia.
Gặp dọc đường, người đi thán phục,
Khẽ cúi đầu, cầu chúc, ngợi khen.
Chú lừa khoái chí kên kên,
Đứng ngay giữa lộ rống lên ầm trời.
Nhà điêu khắc dùng lời dịu ngọt,
Đến bên lừa thúc bước chân đi.
Chú lừa vẫn cứ đứng ì,
Ông tìm roi quất mạnh thì bỗng nhiên.
Lừa tỉnh trí đi liền ngoan ngoản.
Bước lom khom ra dáng khiêm nhường.
Rằng: CÚI ĐẦU với người khôn,
Nhưng QUẤT ROI với những phường ngu si.
Nguyễn Tường, NY Nov 13, 2011


The Proud Donkey.

There was a sculptor who carved beautiful idols of gods and goddesses. One day he had to take an idol of a goddess to a rich man. He mounted the idol on a donkey and started.
As they walked along people started to admire the idol. Some stopped to admire and some bowed in respect for the goddess. The foolish donkey thought that people were admiring him.
The donkey stopped half way through. He began to bray loudly. The sculptor tried gentle words and actions to pacify him. But he did not move. At last the sculptor took a hard stick and thrashed the donkey. He came back to his senses and walked on humbly.
MORAL : A nod for the wise and a rod for the fool.

Mời xem thêm ở:
http://vn.360plus.yahoo.com/tuong_lan88/article?new=1&mid=618


__,_._,___


----- Forwarded Message -----
From: Tuonguyen <tuong_lan88@yahoo.com>
To:
Sent: Monday, November 14, 2011 11:26 PM
Subject: [HUYET-HOA] NGỤ NGÔN DÀNH CHO NGƯỜI LỚN


No comments:

Post a Comment