Sunday, December 4, 2011

[HUYET-HOA] SỢI CHUỖI TÌNH NGƯỜI

Anh về nhà khi hoàng hôn xuống,
đường miền quê chỉ rộng hai len.
Công việc vùng Trung Tây nhỏ quen,
chậm như chiếc xe quèn Pontiac.
Nhưng anh không bao giờ bỏ cuộc.

Ngay ngày đóng cửa hãng Levi,
anh thành người thất nghiệp từ khi,
với cơn lạnh mùa đông khắc nghiệt,
cuối cùng nhà anh đang chịu rét.
Vùng quê rất vắng vẻ cô đơn,
Ít thấy ai đi lại trên đường,
trừ những người đang dời chỗ ở.
Bạn bè anh dời đi từ thuở.
Họ cần tiền nuôi vợ, nuôi con
và những ước mơ đẹp xa hơn.
Nhưng riêng anh vẫn còn ở lại.
Nghĩ cho cùng, lý do cũng phải,
vì anh còn mồ mả mẹ cha.
Quê hương này, anh được sinh ra
và rành rẽ mọi nơi trong đó.
Con đường quê này tuy rất nhỏ,
anh có thể qua dẫu tối đen
và kể bạn nghe gì hai bên.
Trời đã tối, tuyết đang rơi trắng,
anh lái xe không đèn chạy thẳng.
Bạn biết đó, hầu như khó thấy
có một bà già người run rẩy
đang dừng hư bên chỗ lề đường.
Dù trong bóng tối ánh mù sương
anh đã thấy bà cần giúp đỡ,
liền lái xe vòng lên trước chỗ
chiếc Mercedes và bước ra.
Lúc anh tiến tới cạnh bên bà
Chiếc Pontiac còn nổ máy.
Trên mặt anh nụ cười, dẫu thấy
bà vẫn lo xảy chuyện không hay.
Không ai ngừng giúp đỡ lúc này
hoặc trong hoàn cảnh y như vậy.
Liệu hắn sẽ đánh mình không đấy?
Vẻ đói nghèo, vừa thấy đã ghê.
Anh nhìn bà đang đứng ủ ê
trong cơn rét lòng đầy sợ sệt.
Bà đang nghĩ gì, anh dư biết.
Chỉ có nỗi sợ làm bạn run.
"Tôi đến giúp, bà cần gì không?
Trong xe ấm, mời bà ngồi đợi.
Tôi tên Joe, thưa bà, xin lỗi!"
Thật ra, chuyện chẳng đáng là gì,
một vỏ xe bị xẹp hơi kia
nhưng với người già là đã khó.
Joe bò người xuống xe tìm chỗ
đặt chiếc kích quay cỡ đôi vòng.
Chẳng bao lâu, vỏ đã thay xong.
Nhưng người anh bám đầy đất bẩn
đôi tay bị thương rất đau đớn.
Khi chiếc ốc cuối chàng gắn xong
bà kéo cửa xe, tỏ tấm lòng.
Bà nói từ St. Louis đến
khi ngang đoạn này thì gặp chuyện.
Bà không thể cám ơn cách nào
cho đủ với anh về công lao
đã giúp bà vượt qua tình huống.
Joe chỉ cười, hạ trunk xe xuống.
Bà hỏi anh phải trả bao nhiêu.
Dù mấy, với bà cũng chẳng nhiều.
Bà từng nghĩ tới điều khủng khiếp
đã xảy ra, nếu anh đi tiếp
không dừng xe lại giúp đỡ mình.
Joe chưa hề nghĩ quá về tiền.
Với anh, đây không là nghề nghiệp.
Chỉ là giúp người khi cần thiết,
và Trời biết đời anh đã từng
nhận từ người khác rất nhiều ơn.
Anh vẫn sống cả đời cách đó
không hề xảy ra cách này nọ.
Anh nói với bà muốn trả ơn
lần sau khi gặp một ai cần
bà nên giúp họ điều khẩn thiết
"...và nhớ đến tôi" anh nói tiếp.
Anh đợi cho bà lái xe đi.
Ngày hôm nay lạnh, buồn cách gì,
nhưng trong lòng anh cảm thấy tốt
khi về nhà bóng đêm mất hút.
Người phụ nữ già sau chặng đường
thấy quán ăn nhỏ, cho xe ngừng.
Bà muốn kiếm chút gì lót dạ
cho bớt lạnh trước khi thong thả
về lại nhà ở chặng cuối cùng.
Quán cà phê này bà chưa từng.
Phía ngoài đặt hai bình gas cũ.
Bên trong, vẻ tồi tàn mọi thứ.
Máy tính tiền trông quá thâm niên
như chiếc điện thoại của diễn viên
đang thất nghiệp ít khi chuông đổ.
Cô phục vụ đến ngay sau đó
mang khăn sạch cho bà lau khô.
Nụ cười thân thiện trên môi cô
vẫn tươi rói sau ngày vất vả.
Bà để ý điều này rất lạ
cô khoảng chừng tám tháng mang thai
nỗi mệt, đau không tỏ bên ngoài.
Bà ngạc nhiên những điều cô đã
ban tặng cho một người xa lạ.
Rồi bà chợt nhớ đến lời Joe.
Sau bửa ăn bà đưa trả cô
tờ 100 và ra nhanh cửa.
Sau khi vào quầy, cô phục vụ
quay trở ra trả lại tiền dư
bà khách kia đi tự bao giờ.
Cô ngạc nhiên để ý tờ giấy
bà khách đã viết lại trên ấy.
Nước mắt cô tuôn chảy bỗng dưng
khi đọc thấy bà khách viết rằng:
"Cô không thiếu tôi đồng nào cả,
nếu cô ngại và cô muốn trả,
hãy trả cho người khác đang cần,
cũng như tôi đã nhận một lần
từ người khác giúp tôi cách ấy.
Đừng để chuổi tình yêu dừng lại!"
Phải rồi, có những bàn cần lau
những hũ đường phải đổ đầy vào
và những người khách cần phục vụ,
nhưng cô sẽ làm ngày khác nữa.
Đêm đó cô quay trở lại nhà
khi lên giường cô đã nghĩ qua
về số tiền, về lời bà khách.
Cô nghĩ về nhu cầu cấp bách,
tháng sau đứa bé sẽ chào đời?
Cô hiểu nỗi lo của chồng rồi
và lúc chàng đang nằm ngủ kế,
cô tặng chàng cái hôn nhè nhẹ
và những lời khe khẽ bên tai:
"Này Joe yêu dấu của em ơi,
mọi sự rồi ra êm đẹp cả."


Nguyễn Tường,
New York December 03, 2011


He was driving home one evening, on a two-lane country road. Work, in this small Midwestern community, was almost as slow as his beat-up Pontiac. But he never quit looking. Ever since the Levi's factory closed, he'd been unemployed, and with winter raging on, the chill had finally hit home.


It was a lonely road. Not very many people had a reason to be on it, unless they were leaving. Most of his friends had already left. They had families to feed and dreams to fulfill. But he stayed on. After all, this was where he buried his mother and father. He was born here and knew the country. He could go down this road blind, and tell you what was on either side, and with his headlights not working, that came in handy. It was starting to get dark and light snow flurries were coming down. He'd better get a move on.


You know, he almost didn't see the old lady, stranded on the side of the road. But even in the dim light of day, he could see she needed help. So he pulled up in front of her Mercedes and got out. His Pontiac was still sputtering when he approached her.


Even with the smile on his face, she was worried. No one had stopped to help for the last hour or so. Was he going to hurt her? He didn't look safe, he looked poor and hungry. He could see that she was frightened, standing out there in the cold. He knew how she felt. It was that chill that only fear can put in you.


He said, "I'm here to help you, ma'am. Why don't you wait in the car where it's warm. By the way, my name is Joe." Well, all she had was a flat tire, but for an old lady, that was bad enough. Joe crawled under the car looking for a place to put the jack, skinning his knuckles a time or two. Soon he was able to change the tire. But he had to get dirty and his hands hurt. As he was tightening up the lug nuts, she rolled down her window and began to talk to him. She told him that she was from St. Louis and was only just passing through. She couldn't thank him enough for coming to her aid. Joe just smiled as he closed her trunk.


She asked him how much she owed him. Any amount would have been all right with her. She had already imagined all the awful things that could have happened had he not stopped. Joe never thought twice about the money. This was not a job to him. This was helping someone in need, and God knows there were plenty who had given him a hand in the past. He had lived his whole life that way, and it never occurred to him to act any other way. He told her that if she really wanted to pay him back, the next time she saw someone who needed help, she could give that person the assistance that they needed, and Joe added "…and think of me".


He waited until she started her car and drove off. It had been a cold and depressing day, but he felt good as he headed for home, disappearing into the twilight.


A few miles down the road the lady saw a small cafe. She went in to grab a bite to eat, and take the chill off before she made the last leg of her trip home. It was a dingy looking restaurant. Outside were two old gas pumps. The whole scene was unfamiliar to her.


The cash register was like the telephone of an out of work actor, it didn't ring much.
Her waitress came over and brought a clean towel to wipe her wet hair. She had a sweet smile, one that even being on her feet for the whole day couldn't erase. The lady noticed that the waitress was nearly eight months pregnant, but she never let the strain and aches change her attitude. The old lady wondered how someone who had so little could be so giving to a stranger. Then she remembered Joe. After the lady finished her meal, and the waitress went to get her change from a hundred dollar bill, the lady slipped right out the door. She was gone by the time the waitress came back.


She wondered where the lady could be, then she noticed something written on a napkin. There were tears in her eyes when she read what the lady wrote. It said, "You don't owe me a thing, I've been there too. Someone once helped me out, the way I'm helping you. If you really want to pay me back, here's what you do. Don't let the chain of love end with you."


Well, there were tables to clear, sugar bowls to fill, and people to serve, but the waitress made it through another day. That night when she got home from work and climbed into bed, she was thinking about the money and what the lady had written.


How could she have known how much she and her husband needed it? With the baby due next month, it was going to be hard. She knew how worried her husband was, and as he lay sleeping next to her, she gave him a soft kiss and whispered soft and low, "Everything's gonna be all right, I love you Joe."
__._,_.___




From: Tuonguyen <tuong_lan88@yahoo.com>
To:
Sent: Sunday, December 4, 2011 12:05 AM
Subject: [HUYET-HOA] SỢI CHUỖI TÌNH NGƯỜI


SỢI CHUỖI TÌNH NGƯỜI.

No comments:

Post a Comment